Khi cơn bão tan, Thiên Khê cuối cùng cũng trở lại yên bình.
Ngô Thường buông lỏng hơi thở vốn nén chặt trong lồng ngực.
Cô bước chậm rãi trên bãi cát, ánh nắng rọi theo sau, sóng biển vây lấy quanh mình. Chị Hứa và bạn trai miền Nam nước Pháp mở cửa sổ quán cà phê đón khách, trông thấy cảnh tượng này thì cùng tựa vai nhau ngắm cô.
"Cô ấy coi bộ hơi buồn?" Bạn trai miền Nam nước Pháp có chút khó hiểu: "Cô ấy sao vậy?"
Chị Hứa thở dài: "Anh không hiểu đâu."
Bạn trai miền Nam nước Pháp không chịu phục: "Anh không hiểu, nhưng anh có thể pha cà phê cho cô ấy."
Rồi anh ta quay sang lớn tiếng gọi Ngô Thường: "Ngô Thường, Tổng giám đốc Ngô, uống cà phê! Uống cà phê đi!"
Ngô Thường nghe thấy, quay đầu nhìn bọn họ, lớn tiếng đáp: "Tôi không uống đâu! Tôi muốn về ngủ! Tôi buồn ngủ quá trời!"
"Mau đi đi!" Chị Hứa nói: "Một cơn bão! Một giấc mơ đó!"
Đây là kinh nghiệm mà ba người họ rút ra trong hai năm nay: mỗi khi bão đến, Ngô Thường lo lắng an toàn cho toàn bộ khu phức hợp, Tống Cảnh lo cho mấy cụ già ở viện dưỡng lão sẽ đồng loạt phát bệnh, còn chị Hứa sợ có người bị nước cuốn. Mỗi cơn bão đều là một cuộc chạy đua sinh tử, phải dốc hết sức mình. Như một giấc mơ vậy.
"Đúng rồi! Một cơn bão — một giấc mơ đó!" Ngô Thường vừa cười vừa nói.
Cô thấy hơi đói, nhưng lại chẳng muốn ăn ở nhà ăn, vì nơi đó quá ồn ào. Những lúc mệt mỏi tột cùng, Ngô Thường không chịu nổi tiếng động, chỉ muốn có một chỗ yên tĩnh, nghỉ ngơi một lát, ăn chút gì đó, ngồi ngẩn người rồi ngủ một giấc nữa. Nếu điện thoại không reo thì càng tốt.
Đôi chân cô nặng nề như đổ chì.
Cô nhớ hồi mẹ còn sống từng nói: lúc quán mì Hương Ngọc mới mở, buổi tối bà tiếc không nỡ đóng cửa, luôn muốn bán thêm vài tô nữa. Đến sáng hôm sau dậy, đi đường chẳng nhấc nổi chân, như có cái gì đó níu kéo lại.
Ngô Thường trước giờ không mấy hiểu cảm giác đó, mấy năm nay mới dần dần thấu.
Đời sống khó khăn thật sự.
Cho dù như cô, bề ngoài coi như làm ăn sáng sủa, nhưng bên trong cũng lắm điều không tiện nói ra. Nên cô càng hiểu Lâm Tại Đường ngày trước. Ai cũng chẳng dễ dàng.
Haizz. Không biết làm sao, Ngô Thường thở dài một tiếng.
Khi đi ngang qua viện dưỡng lão, Tống Cảnh đang tiếp một cụ già mới vào. Cô ấy dựa lưng vào gốc cây già đứng đó, cố gắng nặn nụ cười để người ta nhìn thấy. Dưới cặp kính cận, đôi mắt kia đã đỏ ngầu tia máu, mệt tới muốn xỉu.
Ngô Thường hỏi mấy cụ bị hen suyễn dạo này sao rồi, Tống Cảnh nói may mà trước đây nghe lời cậu, mời sẵn hai bác sĩ về hưu tới, chứ không lần này coi như tiêu đời rồi.
"Khoản tiền đó dùng đúng chỗ!" Tống Cảnh nói với Ngô Thường: "Hôm nay người nhà của mấy cụ còn đặc biệt gọi điện tới cảm ơn tụi mình nữa đó."
"Vậy thì tốt rồi. Cái gì đáng dùng thì dùng, cái gì đáng tiết kiệm thì tiết kiệm. Cậu lo xong thì về ngủ một giấc đi, mình không chịu nổi nữa, giờ mệt quá chừng."
"Mau đi ngủ đi!" Tống Cảnh đuổi theo nói: "Ngủ cả ngày cũng được, tối mình họp tiếp ha?"
"Ừ." Ngô Thường đáp: "Ai cũng mệt hết rồi, tối ăn xong ra bờ biển họp đi."
Cô đưa tay vẫy Tống Cảnh một cách yếu ớt, làm bộ như tạm biệt, rồi lại quay về nhà. Nhà là bến cảng tránh gió của Ngô Thường. Lão Vàng đã chạy ra tận xa đón cô, khoảnh khắc cô đẩy cửa sân vào, nhìn thấy cây cổ thụ trong vườn, lòng liền yên ổn hẳn.
Hôm nay, trên lá cây già treo đầy giọt mưa lấp lánh dưới nắng, gió thổi qua, mưa rớt xuống, vỡ tan trên đất, từng đóa từng đóa như hoa. Lão Vàng chạy lại, cố tình để mưa rơi trúng đầu, mắt chó hí hí lại, coi bộ khoái chí lắm.
Ngô Thường nghe trong nhà có động tĩnh liền bước vào xem. Trong bếp leng keng tiếng nồi niêu, nồi canh gà đang sôi ùng ục bốc hơi nóng, Lâm Tại Đường thì đang chặt vịt muối.
Ngô Thường thật sự cảm thấy đúng là một cơn bão một giấc mơ. Cô chưa từng nghĩ rằng sau cơn bão, sau chuỗi ngày dài làm việc căng thẳng, lại có một người chờ mình ở nhà, nấu cơm cho mình. Bởi những người từng chờ cô, nấu cơm cho cô, đều đã rời sang thế giới khác rồi.
"Anh không quay về khu Lâm Hải sao?" Ngô Thường hỏi: "Máy sửa xong chưa?"
"Có quay về rồi, sáng nay anh mới về lại đây." Lâm Tại Đường quay đầu nhìn cô, chỉ vào mắt mình hỏi: "Em coi có phải có nếp nhăn rồi không? Thức đêm đúng là hại người mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!