Đến ngày thứ ba kể từ khi Lâm Tại Đường chính thức vào ở khu công nghiệp Lâm Hải, bão đã sắp tới.
Ngày ấy anh nguyên định về sớm ở Thiên Khê, nhưng thiết bị chập mạch hỏng, phải sửa gấp, anh yên tâm không được nên nói với Ngô Thường sẽ về muộn.
Anh vốn không có nghĩa vụ phải báo với Ngô Thường, vì Ngô Thường trước giờ cũng chẳng mấy để ý. Anh về rồi gặp cô một lần, cô rất vui khi anh về, nhưng hôm ấy cô đang trong kỳ kinh, nên niềm vui của cô có vẻ không được long trọng lắm.
Lâm Tại Đường không khỏi chạnh lòng, về tới khu công nghiệp thì nhận được tin của Ngô Thường: "Vịt kho chưa lấy."
"Anh về rồi ăn."
Lâm Tại Đường nói vậy, nhưng hôm sau đã bị một hợp đồng tập thể kéo đi Hàng Châu. Lôi thôi mờ mịt gặp khách ký hợp đồng, khó khăn lắm mới về, lại gặp ngay máy hỏng và bão.
Anh nói sẽ về muộn, Ngô Thường mãi sau mới đáp lại: "Bão tới rồi, đừng cố về."
Bên phía Ngô Thường cũng đang bận.
Có một vị khách nhất quyết muốn xuống biển trước khi bão tới, cứu hộ nhiều lần khuyên không được, đành gọi điện cho Ngô Thường. Từ khi làm khu phức hợp, Ngô Thường sợ nhất là gặp những người như thế — coi mạng người nhẹ như lông hồng. Một khi có chuyện, người ngoài không nghĩ đến lý do, chỉ vội quy chụp những nhân viên như họ vô tình vô cảm, sống chết mặc bay. Nhưng đằng sau đó là rất nhiều tình huống phức tạp khó nói thành lời, ví dụ như bây giờ.
Ngô Thường liều mình ra ngoài giữa gió lớn, trước khi đi nói với Lâm Tại Đường: "Anh lo việc anh đi, em đi làm chuyện chính."
Cô vừa bước ra vài bước đã bị mưa tạt ướt sủng.
Cơn mưa như từ trời giáng xuống, đập vào người cô đến nỗi cô không mở nổi mắt. Ngô Thường vừa đi vừa chửi mấy kẻ ngu dại không biết trân trọng mạng sống, nếu không muốn sống thì tìm chỗ vắng mà chết đi, sao lại tới Thiên Khê làm gì!
Lao xe điện trong gió mưa tới bờ biển, chị Hứa và bạn trai miền Nam nước Pháp của chị cũng có mặt, họ đều kéo giữ người ấy, nhưng người ấy có vẻ đã quyết, cứ chạy thẳng ra biển.
Chị Hứa đã năm mươi, bị gió xông tới ho sù sụ, nhưng vẫn khuyên anh ta: "Thanh niên ơi, đừng như vậy nữa được không? Sống trên đời nào có dễ dàng đâu."
Người ấy càng quyết tâm hơn, nhất định muốn chết.
Ngô Thường tức muốn chết, cô vất vả chạy đến trước mặt bọn họ, vung tay tát thẳng vào mặt gã kia, làm anh ta sững sờ, không tin nổi mà nhìn cô.
"Cho anh mặt mũi rồi đó!" Ngô Thường lớn tiếng chửi: "Anh đừng có chết trên địa bàn của tôi! Anh có biết ở đây phải nuôi sống bao nhiêu người không hả! Đồ rác rưởi!" Cô vừa chửi vừa túm chặt cổ áo anh ta, những người khác thấy vậy cũng cùng xông tới, lôi anh ta về "Thiên Khê chào đón bạn", rồi khóa cửa lại.
Ngô Thường cởi áo mưa, đưa tay lau nước mưa trên mặt, sau đó lấy điện thoại gọi báo cảnh sát. Cô nói: "Ở chỗ tôi có người muốn tự sát. Chúng tôi nhốt anh ta trong nhà hàng rồi. Phải nói rõ với các đồng chí cảnh sát, đây không phải là giam giữ trái phép đâu nha!"
Người đàn ông kia thì như mất hồn, chẳng biết tốt xấu, cứ chửi rủa Ngô Thường không ngừng.
Chị Hứa nhỏ giọng nói: "Anh ta như bị điên vậy. Ngô Thường, em nhất định phải cẩn thận đó. Chị thấy dạo này trên mạng có người truyền rằng phong thủy Thiên Khê rất tốt, nói chết ở đây thì đầu thai sẽ được vào nhà giàu. Em nghĩ xem, đây đã là người thứ bao nhiêu trong thời gian gần đây rồi?"
Ngô Thường cũng cảm thấy có chỗ lạ lùng.
Thiên Khê vốn là nơi tránh đời, hai năm gần đây mới được vài người biết tới. Cô thấy ở nhiều thành phố du lịch ven biển, gần như chưa từng nghe ai nói nơi nào thích hợp để tự sát.
Ngô Thường hỏi gã đàn ông kia: "Ai nói với anh là ở đây thích hợp để tự sát?"
"Trên mạng nói đó."
"Đưa tôi coi." Ngô Thường chìa tay đòi điện thoại, nhưng anh ta không đưa.
Ngô Thường lập tức thấy có điều chẳng lành, cô cảm thấy Thiên Khê đã bị ai đó để mắt tới, nhưng là ai chứ?
Đúng lúc này, Nguyễn Xuân Quế gọi điện cho cô, hỏi cô dạo này có về làng Xa chưa. Ngô Thường nói: "Không, tôi chỉ tới làng Xa một lần, rồi chẳng còn muốn về nữa."
"Vậy thì cô đi làng Xa xem đi, chỗ đó lại đảo lộn hết rồi."
"Ý bà là sao?" Ngô Thường hỏi.
"Ý là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của khu phức hợp của cô sẽ là làng Xa, hiểu chưa? Cô sao vậy? Làm ăn đến ngu người rồi à? Sao chẳng còn chút nhạy bén nào hết vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!