Mận chín vàng, ngày nắng mãi
Mận chín vàng
Ngày nào cũng nắng
Cá trê nhỏ nhảy nhót
Mắt tròn long lanh cười toe
— Tháng 7 năm 2006, "Nhật ký chớm hạ" của Ngô ThườngQuần áo vương vãi trên giường, Ngô Thường ngồi xếp bằng, tỉ mỉ sắp xếp. Trong bếp, Nguyễn Hương Ngọc đang lải nhải với Diệp Mạn Văn về ý định mở một quán mì nho nhỏ, làm ăn riêng để khỏi phải nhìn sắc mặt của ai.
Diệp Mạn Văn thoăn thoắt gói sủi cảo, ngón tay lướt một vòng, bọc xong một chiếc sủi cảo tròn trịa như đồng tiền vàng rồi xếp ngay ngắn trên khay tre.
"Mở đi, nghề gia truyền mà." Diệp Mạn Văn bảo, "Ngay cả nhỏ Ngô Thường cũng làm được nữa là."
"Vậy để vài bữa nữa con vô thành phố coi thử," Nguyễn Hương Ngọc đáp, rồi như sực nhớ ra gì đó, "Mới nãy trên đường con gặp bà nội Xuân Hoa, bà nói Bộc Quân Dương từ Bắc Kinh về rồi."
"Ai? Ai về cơ?!" Ngô Thường đột nhiên lao vào bếp, khiến cả hai giật bắn.
Nguyễn Hương Ngọc vớ cây chổi nhỏ, quất vào người Ngô Thường: "Tai mày thính thiệt! Cách cả bức tường mà cũng nghe lỏm được!"
Ngô Thường vừa kêu la oai oái vừa ôm mông chạy ra ngoài, suýt nữa giẫm phải con chó vàng mới đến của nhà hàng xóm. Cô còn ngồi xổm xuống xin lỗi nó: "Xin lỗi, xin lỗi, có làm đau chân mày không?" Rồi cô lật người con chó qua kiểm tra bốn chân, thấy không sao, cô lại chạy biến mất. Nguyễn Hương Ngọc ở phía sau la hét gì đó, nhưng cô đã chẳng còn nghe rõ.
Nhà Bộc Quân Dương nằm ở căn thứ hai đầu làng. Bà nội anh thích yên tĩnh, xây cổng sân cao ngất, ngày thường ai gõ cửa bà cũng giả điếc không mở. Ngô Thường trèo tường thuần thục như dân chuyên nghiệp. Cô đạp lên mấy hòn đá lồi ra, leo lên rồi ngồi chễm chệ trên đầu tường, sau đó nhảy xuống cây mận, trượt theo thân cây xuống đất. Thuận tay hái một trái mận chín mọng, chà sơ trên chiếc váy cotton hoa vàng rồi cắn một miếng – chua loét. Không nỡ nhổ, cô ngậm luôn cả trái trong miệng, lén lút chạy đến dưới cửa sổ phòng Bộc Quân Dương rồi gõ nhẹ.
Bộc Quân Dương đẩy cửa sổ ra, cả người rạng rỡ: "Biết ngay là em sẽ tới mà!" Anh chìa tay, nửa kéo nửa lôi Ngô Thường vào phòng. Cô ngã phịch xuống sàn cạnh giường, nhận lấy nửa quả dưa hấu và một cây kem sữa từ tay anh. Cô múc vài miếng dưa hấu, tạo một cái hố rồi nhét cây kem vào đó, chờ kem tan chảy, thế là có dưa hấu vị sữa thơm lừng.
Bộc Quân Dương ngồi bên cạnh, nhìn khuôn mặt cô đỏ ửng vì nóng. Gió biển ẩm ướt thổi qua cửa sổ, làm mặt cô càng thêm rực. Quạt cây kêu vù vù, cô chỉ thiếu điều chui hẳn vào trong quạt.
"Lần trước gọi điện, anh không nói với em là anh về." Ngô Thường bĩu môi, "Em giận rồi nha!"
Bộc Quân Dương đẩy gọng kính, anh cười nói: "Lần trước còn chưa rõ tình hình, định báo em thì gọi đến ký túc xá, bạn em bảo em đi vắng rồi."
"Rồi điện thoại em hư luôn." Ngô Thường thở dài, "Chưa sửa được nữa! Mẹ em nói mai dẫn em vô thành phố sửa."
Nói xong, cô nhìn Bộc Quân Dương cười ngây ngô, cười đến mức anh ngượng, đưa tay xoa đầu cô, anh đổi chủ đề: "Mới nãy nghe trong sân bà Tiêu có tiếng động, chắc là có người thuê nhà."
"Thiệt hả? Em đi coi thử!"
Hai người vừa nói vừa rón rén bước ra ngoài. Bà nội Xuân Hoa đang ngồi trước bàn gỗ, tay chống cằm, lim dim ngủ, chắc bà đang mơ giấc mơ đẹp. Hai người nhìn nhau cười, sau đó bước chân càng nhanh, rồi chạy biến mất.
Bà Tiêu sống một mình đầu làng, ít giao du với người ngoài, chỉ thân với vài đứa trẻ. Dần dà, lũ trẻ lớn lên, rời làng, sân nhà bà Tiêu trở nên vắng lặng. Kỳ nghỉ đông, Ngô Thường theo bà Tiêu học thêu thùa, nhưng chưa cầm kim vững thì đã khai giảng. Lúc đó, cô hứa rằng hè sẽ quay lại học tiếp.
Vậy là có cớ. Cô đứng ngoài đập cửa: "Bà Tiêu ơi! Con đến học thêu nè!"
Bà Tiêu ra mở cửa, Ngô Thường thấy một chàng trai trẻ đứng trong sân, cầm cây sào dài đánh trái cây. Cô nhìn anh chàng nọ, rồi quay lại nhìn Bộc Quân Dương, cười: "Nhìn nghiêng trông giống anh ghê!"
"Đâu có!" Bộc Quân Dương nói, "Em nói bậy."
"Tại em thấy trai đẹp là thấy giống anh hết!" Ngô Thường nói xong, chạy tới chỗ chàng trai, muốn giúp một tay.
"Anh tên gì?" Cô hỏi.
Lâm Tại Đường nghĩ một lúc: "Mộc Mộc."
"Anh tới đây làm gì?"
"Đi nghỉ hè."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!