Chương 40: (Vô Đề)

Buổi tối tắm rửa sạch sẽ xong, lên giường nằm, Khổng Thu vẫn còn mải suy nghĩ về chuyện của Mục Dã, không phát hiện ra con mèo nào đó ở trên người cậu cứ hít lấy hít để, lại còn cắn mở nút áo ngủ của cậu ra.

"Blue, ngày mai đến công ty, ta phải tìm Mục Dã nói chuyện mới được, tình trạng của anh ấy lúc nãy rõ ràng là có cái gì đó không ổn."

"…" Còn lại ba nút chưa cởi.

"Ta rất tò mò về người bạn thần bí của Mục Dã, Mục Dã tựa hồ như cũng không thích người bạn đó cho lắm."

"Meo meo ngao!" Không cho phép tò mò về người khác!

Khổng Thu cúi đầu định nhào nhào đầu con mèo, phát hiện nút áo ngủ của mình đều đã bị mở hết, mục đích liền đổi thành gõ.

"Con mèo sắc lang."

"Meo meo ngao ngao!" Không được phép tò mò về người khác!

Đem con mèo sắc lang đặt sang một bên, Khổng Thu cài lại nút áo rồi nằm xuống giường, tắt đèn bàn, nói: "Lo tu luyện cho tốt đi, không cho phép mi động sắc tâm."

"Meo meo ngao!!" Con mèo nào đó hung hăng ngậm lấy miệng của cậu, tuyên bố quyền sở hữu.

Trong căn phòng tối đen như mực, bởi tấm màn lụa đã ngăn tất cả ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào. Chóp mũi mang theo hương dầu gội thoang thoảng của Blue, Khổng Thu áp chế một chút trở ngại trong lòng, chầm chậm hé miệng ra, nhưng đầu lưỡi của con mèo nào đó cũng không tiến vào. Hai tay theo bản năng ôm lấy Blue, kết quả chạm vào một khoảng không trống rỗng, đôi mắt chưa kịp thích ứng với đêm đen của cậu chợt lộ ra vẻ hoảng hốt.

"Blue?"

Không nghe thấy tiếng meo meo đáp lại.

"Blue? Mi đâu rồi??"

Khổng Thu định đưa tay bật đèn lên, nhưng một cái gì đó đột nhiên cầm lấy cổ tay của cậu, toàn thân cậu cứng ngắc, tóc gáy dựng ngược cả lên.

"Thu Thu…"

Một thanh âm thanh thúy vang lên, Khổng Thu thề với chính mình rằng cậu chưa bao giờ nghe qua âm thanh này bao giờ, bỗng có một luồng khí nóng thổi trên mặt cậu, tựa như hô hấp của người nào đó.

"Thu Thu… Đừng sợ."

"Blue. Blue?"

Tim Khổng Thu đập thình thịch thình thịch, đầu trống rỗng, hoàn toàn không biết lúc này cậu nên có phản ứng như thế nào.

"Thu Thu…" Hai tay bị chế trụ, nhưng xúc cảm lại cho thấy có gì đó không được chân thật, Khổng Thu cố mở to hai mắt, muốn nhích gần đến nơi phát ra thanh âm ấm áp đó.

"Thu Thu, nhắm mắt lại, đừng nhìn." Hơi thở nồng ấm của đối phương tiến đến gần, Khổng Thu nuốt nuốt nước miếng, thanh âm có chút run rẩy: "Blue, Blue… mi, mi biến thành… người? Tại sao… ta… lại không thấy gì hết?"

"Thu Thu, nhắm mắt lại."

Thanh âm mang theo áp lực, khiến Khổng Thu cấp tốc thở dốc, nhìn một hồi lâu vẫn không thu được kết quả gì, nên cậu đành nhắm hai mắt lại.

"Blue, mi, mi…" Trái tim như muốn nhảy khỏi ***g ngực. Sau khi hết thảy mọi thứ đều trở thành sự thật, Khổng Thu lúc này ngược lại có chút không biết phải đối mặt thế nào. Nụ hôn dịu dàng đặt lên mi mắt của cậu, cái này rõ ràng là hôn, nhưng sao vẫn cảm thấy không thật cho lắm? Tựa như lông chim khẽ khàng vuốt qua gương mặt của cậu, chạy dọc xuống khóe môi, lần xuống vùng cổ nhạy cảm. Lực đạo khống chế trên cổ tay biến mất, Khổng Thu có thể cảm giác được có cái gì đó đang tháo nút áo của mình.

Cậu muốn sờ đối phương một cái, nhưng lại bị người đó ngăn cản.

"Thu Thu, đừng cử động, đừng nhìn, cũng đừng chạm vào tôi." Thanh âm mang theo vài phần bá đạo thường ngày, nhung ẩn chứa trong đó là vạn phần khẩn cầu.

"Blue? Là Blue sao? Là Blue đúng không?" Thanh âm của Khổng Thu càng thêm run rẩy, lệ theo khóe mắt trào ra, vạt áo ngủ cũng đã thả ra hai bên.

"Thu Thu, chờ tôi. Bây giờ, vẫn chưa đến lúc."

Khổng Thu mở to hai mắt, toan nhìn đối phương một chút, nước mắt lại rơi. Nhưng cái duy nhất mà cậu thấy được chính là màn đêm u ám, có cái gì đó liếm lên khóe mắt, lau đi dòng lệ nóng, rồi môi chợt bị hôn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!