Buổi tối có hẹn nên kế hoạch đi công ty bách hóa của Khổng Thu đã bị phá vỡ. Khi còn cách giờ hẹn khoảng một tiếng đồng hồ, Khổng Thu bỗng nghĩ tới một thứ gì đó mà mở laptop ra, vào trang mua sắm trực tuyến trên mạng, Blue cũng ghé vào chân cậu để nhìn màn hình máy tính.
"Blue, muốn mua đồ ăn mèo không?"
Meo meo! Không ăn, không thèm nhìn.
Quần áo thì sao? Không mặc, cũng không cần nhìn.
Đồ ăn vặt?
Meo meo!
"Không ăn sao? Cũng được, không ăn vặt cũng là một thói quen tốt."
"Ta muốn mua bàn chải đánh răng của trẻ em cho mi."
Meo meo.
Hảo, mua nhé, mau, trả tiền... OK!
"Vậy, dụng cụ cắt móng cho mèo?"
Ngao!
Khổng Thu nắm lấy chân trước của Blue, giơ móng vuốt của nó ra.
"Blue, móng vuốt của mi dài quá rồi!"
Ngao!
Liếc mắt nhìn Blue một cái, Khổng Thu cuối cùng đành phải buông chân nó ra.
"Được rồi. Phải nhớ không được cào ta đâu đấy."
Meo meo
Khổng Thu vừa vuốt ve đầu nó vừa chăm chú hỏi:
"Blue, có thật mi không cần tất cả những vật dụng cho mèo không?"
Meo meo!
Trái tim đập loạn một trận, Khổng Thu không khỏi cảm thấy sợ hãi vì sự thông minh của Blue. Lại đưa tay xoa đầu nó, cậu nở nụ cười,
"Được rồi, ta sẽ không bắt mi dùng những đồ vật đó nữa."
Meo meo
Blue dùng chân đập đập lên màn hình để chọn một mặt hàng, Khổng Thu trợn mắt nhìn nó, trong lòng không khỏi khiếp sợ.
"Blue, mi muốn ăn cái này sao?"
Meo meo
"Đây là cà ri, mi không ăn được đâu."
Meo meo meo meo
Do dự nửa ngày, lại thêm sự kiên trì cầu khẩn của Blue, Khổng Thu đành phải đặt mua hai túi cà ri bò.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!