38.
Thế giới loài người này đều là ân oán
Ân là duyên.
Oán cũng là duyên.
Ân oán gắn bó, không biết là phúc hay họa…
39.
Tôi ở trong phòng nhìn trần nhà trống rỗng.
Chờ trong tuyệt vọng.
Thời gian càng trôi qua, tôi càng cảm thấy ý nghĩ của bản thân thực sự kỳ lạ.
Lục Chấp sẽ yêu thích Lê Âm đến nỗi sẵn sàng từ bỏ không báo thù nữa hay sao?
Ký ức vụn vặt dệt nên Lục Chấp năm ấy.
Trong mắt hắn tràn ngập hy vọng, bởi vì hắn nói, hắn muốn báo thù.
40.
Cuối cùng tôi cũng không chờ được Lê Âm.
Mà chờ được Lục Chấp.
41.
Thất bại, đúng không?
Tôi cùng hắn nhìn nhau.
Biểu cảm của Lục Chấp vẫn giống như lúc trước, vừa lạnh lùng vừa nhạt nhẽo, hắn hỏi tôi:
"Không phải là em muốn gặp Lê Âm hay sao?"
Hắn thấy tôi không nói lời nào, nên đi về hướng cái tủ ở đầu giường, từ trong túi lấy ra hai viên kẹo đặt lên trên, trầm mặc.
"Tống Bình Yên."
Hắn gọi tên tôi.
Đôi mắt tôi yên lặng nhìn hắn, mũi đau nhức.
"Tôi nhất định sẽ tự tay g.i.ế. c Tống Côn và Tống Tử Nghiêu, nhất định không có ngoại lệ."
42.
Lục Chấp nhất định không có ngoại lệ khiến cho tôi hoàn toàn tuyệt vọng.
Tôi bắt đầu lo lắng hãi hùng đến nỗi ngủ không yên giấc.
Tôi sợ một ngày nào đó tỉnh ngủ, sẽ nghe được tin tức cha và anh trai tôi chết.
Chịu đừng hết ngày này sang ngày khác, kết quả là tôi lăn ra ốm trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!