33.
Cha và anh trai là hung thủ g.i.ế. c người, nhưng bọn họ cũng là người thân, sớm chiều ở chung với tôi, dù cho tôi đã từng được học và suy nghĩ, Lục Chấp báo thù là có lý của hắn, nhưng tôi vẫn không thể nào có thể vì nghĩa quên thân.
Tôi sẽ vĩnh viễn thiên vị người nhà.
Lý trí và tình thân nhanh chóng bao phủ lấy tôi, tôi không tiếng động mà giãy giụa, để có thể tìm được khe hở có thể hô hấp.
Tôi nhìn về phía hắn, rõ ràng có chút tương tự với người trong trí nhớ, nhưng tôi lại không dám coi hai người đó là một.
Tôi cần phải tự mình ghi nhớ từng thời khắc, Lục Chấp của hiện tại không phải là Lục Chấp của năm đó, hắn hiện giờ là Lục Đốc Quân tay cầm quyền cao, làm người khác nghe tiếng sợ vỡ mật, hắn là địch nhân muốn tìm tới nhà tôi để báo thù.
"Lục Chấp…"
Tôi gọi tên hắn, nhưng hiện tại giọng nói của tôi quá khó nghe, ngay cả bản thân tôi còn khó có thể chấp nhận.
Ánh mắt của hắn bỗng trở nên sâu thẳm, vẫn không nhúc nhích mà nhìn tôi.
"Có thể… dùng tính mạng của tôi để bồi thường không?"
Hắn đứng dậy quay lưng về phía tôi, vô cùng khẳng định mà tặng hai chữ cho tôi: "Không thể!"
34.
Tôi khóc thật lâu.
Lục Chấp vẫn ngồi bên cạnh, không nói lời nào cũng không động đậy, nhìn tôi khóc.
Nhìn thấy con gái của kẻ thù ngồi khóc ở trước mặt hắn, chắc là trong lòng hắn rất vui vẻ đi!
Nghĩ đến đây tôi vội vàng lau đi nước mắt.
Nhìn thấy tôi ngừng khóc rồi, hắn mới đứng dậy rời đi.
Tôi dùng sức lực của toàn thân, cảm giác họng cũng chảy ra máu, mới kêu lên hai tiếng với hắn: "Lê Âm!"
Hắn dừng bước, lại không quay đầu lại.
Tôi đã không phát ra được âm thanh nào nữa, chỉ có thể đỏ mắt nhìn về bóng dáng của hắn, hắn đứng tại chỗ một lát rồi đi rồi.
Thật đáng giận là tôi không thể nói thành lời, tôi cảm thấy khi hắn nghe thấy tên Lê Âm thì vẫn có phản ứng.
35.
Ngay hôm sau, tôi nhìn thấy Lê Âm.
Khi Lê Âm tiến vào, tôi hoảng sợ.
Vì sao chị ấy tiều tụy như thế!
Ngược lại với tôi, ở Phủ Đốc quân hơn một tháng giống như còn béo lên.
Lê Âm nói với tôi, tình hình trong nhà không tốt lắm, tuy nói quân đội của Lục Chấp đã lui, nhưng anh trai tôi bị ấn tội danh g.i.ế. c người, đã bị nhốt ở Sở Cảnh Sát vài ngày rồi mới thả ra, trên người rất nhiều vết thương, hiện tại còn nằm trên giường.
Cha mẹ tôi vận dụng gần hết những mối quan hệ mà họ có, Sở Cảnh Sát đã lập án, nếu thật sự không giải quyết nổi, anh ấy hoặc là ngồi tù, hoặc là bị xử tử.
Nhưng Lục Chấp đã ra mặt, phía Cảnh sát cũng không thể nói được gì. Lục Chấp chỉ muốn danh chính ngôn thuận mà xử c.h.ế. t anh trai thôi.
36.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!