Chương 32: Lục Chấp, đừng khóc vì tôi!

142.

"Lục phu nhân, chúng tôi không làm khó cô, nếu cô có tác dụng, chúng tôi có thể đạt được những gì mình muốn, chúng tôi sẽ tự buông tha cô!"

Nhìn thấy t.h. i t.h. ể người hầu đầy đất, nghe lời nói như thế, tôi thật sự dở khóc dở cười.

Bọn họ hỏi tôi cười cái gì.

Tôi mắng bọn họ là đồ rùa đen khốn nạn!

Tá Đằng tát tôi mấy cái, trói tôi lại, sau đó áp giải tôi đến thư phòng của Lục Chấp đóng cửa lại.

143.

Bọn họ chuẩn bị dùng tôi làm con tin, giống như muốn lấy được chỗ tốt nào đó của Lục Chấp.

Tôi cảm thấy rất buồn cười, cười nửa ngày trời.

Lấy tôi ra để uy h.i.ế. p Lục Chấp, chẳng lẽ đây không phải là điều buồn cười nhất hay sao?

Người Nhật Bản đang trông giữ tôi rốt cuộc không nhìn nổi, hắn hỏi tôi rốt cuộc đang cười gì.

Tôi bảo hắn ghé sát lại, hắn khồng đầu óc mà ghé lại gần, tôi nhổ nước bọt vào mặt hắn, tôi sung sướng đến nỗi cười to vài tiếng.

Hắn giơ đao trong tay lên, đ.â. m thẳng vào bả vai của tôi, tôi phủ phục trên mặt đất, phát ra tiếng hít đau khổ.

Vừa lúc bên ngoài vang lên tiếng s.ú.n. g rối loạn.

Người Nhật bản trông giữ tôi cũng mắng rồi chạy ra ngoài.

144.

Tôi muốn đứng lên một lần, nhưng miệng viết thương trên vai quá đau, sau khi nỗ lực không được, tôi không giãy giụa.

Buồn cười chính là, tôi phát hiện ra, từ sau khi không giãy giụa nữa, không ngờ lại không đau nữa.

Bên ngoài có tiếng s.ú.n. g thật lớn, cùng với tiếng la hét.

Tôi vừa mới đè lại miệng vết thương ngồi dậy, đã nhìn thấy Tá Đằng hoảng loạn mà chạy vào, xông thẳng đến chỗ tôi.

Hắn hung hăng dùng một tay túm tôi lên, dùng d.a. o găm nhắm vào cổ tôi, cảnh cáo tôi đừng nhúc nhích.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Ngay sau đó, Lục Chấp cả người là m.á. u cũng chạy vào.

Hắn nhìn về phía tôi, đồng tử co chặt, nhìn thẳng.

"Tá Đằng, quốc gia của mày đã vứt bỏ mày rồi!"

Tá Đằng coi như không có chuyện gì mà cười, đ.â. m d.a. o găm vào cổ tôi:

"Tao là quân nhân do đế quốc Nhật Bản bồi dưỡng, chưa bao giờ tao sợ chết, cho dù tao c.h.ế. t thì sớm hay muộn Nhật Bản cũng sẽ chiếm được Thượng Hải."

"Nhưng mà Lục Chấp, phu nhân của mày sẽ cùng tao đi bái kiến thiên hoàng bệ hạ!"

Dao găm của hắn lại đ.â. m sâu thêm một chút, tôi cảm thấy trên cổ lạnh buốt, rất đau, rất đau.

145.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!