Chương 31: Không có nước thì làm gì còn nhà

133.

Thượng Hải lại xảy ra bạo loạn một lần nữa, chiến tranh mang đến ảnh hưởng tiêu cực là kinh tế suy sụp, giá hàng hóa tăng vọt, cửa hàng đóng cửa, ngân hàng mà tôi làm việc cũng đóng cửa.

Cuộc sống vốn chẳng tốt đẹp gì lại càng trở nên tồi tệ.

134.

Mẹ vẫn luôn khóc.

Đôi mắt của mẹ vốn đã không tốt, hiện tại nhìn mọi thứ lại càng mơ hồ, cha oán giận mà nắm tay mẹ ở đình hóng mát.

"Đã bảo bà đừng khóc rồi, vậy mà bà cứ khóc làm gì, vì sao bà lại thích khóc như thế!"

"Tại vì tôi cảm thấy khổ sở, haizz"

Mẹ than nhẹ, bà ấy vẫn nói gieo nhân gặt quả, thế sự vô thường, mỗi người đều có số phận, nhưng mẹ ghét ly biệt, huống chi người mất đi lại là con trai của bà ấy.

"Nếu khổ sở thì đừng nghĩ đến những chuyện khổ sở đó nữa." Cha oán giận, nắm tay mẹ thật chặt.

Có đôi khi cha giống như là một người hồ đồ, nhưng có đôi khi ông ấy lại giống như người tỉnh táo nhất.

Nhưng tôi hiểu rõ, đôi vợ chồng bọn họ cũng giống với vô số người trong loạn thế này, đang tồn tại để kéo dài hơi tàn.

Tôi cũng vậy.

135.

Thật sự không biết mình còn có thể làm được gì nữa!

Nhìn những đám đông học sinh và công nhân xúc động phẫn nộ, nhìn đội ngũ kháng Nhật không ngừng lớn mạnh.

Lấy sức lực nhỏ bé của tôi, lại muốn thay anh trai khởi động lại nhà họ Tống, cũng muốn gia nhập đội ngũ kháng Nhật.

Nhưng tôi lại không có cách nào rời cha mẹ tôi, bên cạnh bọn họ chỉ có tôi thôi, mà bên người tôi cũng chỉ có bọn họ

Càng buồn thảm chính là, chúng ta đều trở thành hy vọng và chống đỡ cuối cùng của đối phương.

136.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Đêm dần dần dài ra.

Bởi vì không mấy khi ra ngoài, tôi thường xuyên ngẩn người.

Ghé vào cạnh cửa sổ, nhìn cái chuông gió Lục Chấp sai người đưa tới, gió thổi thì kêu lên, vừa nhìn đã hết ngày.

137.

Tôi muốn tìm việc một lần nữa.

Mã phó quan nói ta có thể dạy học cho con trai của hắn tại nhà, nói đứa trẻ kia thích giơ d.a. o múa kiếm, không biết được mấy chữ.

Tôi đúng là rất cần tiền, cũng rõ ràng ý của Mã phó quan là muốn giúp tôi, vì thế không giả vờ giả tảng mà nhận luôn rồi.

Kể từ lúc này, sinh hoạt của tôi từ ngẩn ngơ ngắm hoa, lại thêm một nhiệm vụ gian khổ, dạy người khác đọc sách.

Nếu Hứa Quân Sơ ở đây, anh ấy sẽ nói tôi dạy hỏng con nhà người ta mất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!