Chương 3: Em còn quá nhỏ

13.

Hồi Hứa Quân Sơ mới chuyển đến trường học của chúng tôi, rất nhiều người tới cửa lớp của chúng tôi để nhìn anh ấy.

Anh ấy rất là đẹp trai, dáng người cao gầy, gia cảnh giàu có, cha làm ở bộ Ngoại Giao, mẹ là giáo viên dạy dương cầm.

Quả thực là tình nhân trong mộng của rất nhiều nữ sinh.

Anh ấy ngồi phía sau tôi, mỗi ngày đều phàn nàn là học sinh nữ trong trường học của chúng tôi nói to quá, rất phiền phức.

Tôi bảo anh ấy, về sau ném rổ thì đừng ném trúng nữa, mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn thì nút thắt quần áo đừng có chỉnh tề như vậy, tóc đừng chải đến bóng loáng như thế, trên cổ tay đừng mang đồng hồ Tây Dương, nói chuyện thì cũng đừng cười với người khác.

Về sau sẽ không phiền phức nữa!

Anh ấy nhìn tôi một hồi lâu mới hỏi: "Tống Bình Yên, cô không ưa tôi hay sao?"

Không phải là không ưa, mà tôi hơi hơi chán ghét anh ấy.

Hoặc là nói ghen ghét thì đúng hơn. 

Anh ấy đã từng đi du học ở nước ngoài, biết nói ngoại ngữ, biết đàn dương cầm, học lại giỏi, đôi mắt to, cái mũi thẳng, môi lại còn đỏ hồng.

Quả thực không tìm ra khuyết điểm.

Cho nên dường như tôi thích anh ấy là điều đương nhiên.

Điều này lại khiến tôi khó có thể tiếp thu.

14.

Trước kia đều cảm thấy, có thể được thiên kim nhà họ Tống ưu ái, là ai cũng có thể tung tăng mà chạy tới.

Nhưng mà người này lại là Hứa Quân Sơ

Anh ấy không thể nào chạy tung tăng về phía tôi, tôi lại càng không thể tung tăng mà chạy về phía anh ấy.

Hai chúng tôi sẽ cùng nhau đi dạo phố, cùng nhau đi nhà ăn ăn bò bít tết, cùng nhau dự tiệc, anh ấy tới nhà tôi, cha mẹ tôi sẽ coi anh ấy như con rể, tôi đến nhà anh ấy chơi, cha mẹ anh ấy đối với tôi còn quan tâm hơn cả với bản thân anh ấy.

Sinh nhật của tôi anh ấy tặng vòng tay, sinh nhật của anh ấy tôi tặng cà vạt.

Trong mắt người ngoài, chúng tôi chính là một đôi.

Nhưng sự thật chúng tôi lại không phải một đôi.

15.

Mỗi lần cha tôi nhắc tới Hứa Quân Sơ đều là mặt mày hớn hở.

Dĩ nhiên là Hứa Quân Sơ vô cùng ưu tú.

Đã có mấy tác phẩm do anh ấy dịch đã được xuất bản, văn chương anh ấy viết cũng thường xuyên được đăng báo, anh ấy đại diện cho trường học đi theo tiên sinh Ốc Đặc Sâm diễn thuyết ở hội trường.

Tôi thường cảm thấy trong lòng không cân bằng.

Anh ấy thật sự ưu tú hơn tôi quá nhiều.

"Đừng không cân bằng đại tiểu thư, anh mời em ăn cơm."

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!