Chương 28: Năm ngoái đêm Nguyên Tiêu

111.

Hứa Quân Sơ, năm nay Thượng Hải không có tuyết rơi, nhà họ Tống ăn tết không có khách đến đầy nhà, giăng đèn kết hoa, câu đối hai bên cánh cửa đều là do tiên sinh dạy học ở bên cạnh đưa.

Nhưng tôi ăn sủi cảo do chính mình gói, còn ăn nem rán do mẹ làm, anh trai rán còn bị cháy, khoe mấy cái đó mà vui vẻ cả ngày.

Tôi cứ cảm thấy cứ sống tiếp tục như vậy cũng rất tốt.

Khi ăn bữa cơm đoàn viên, cha vẫn luôn ầm ĩ cái gì mà đi gặp phó sở trường, nháo đến nỗi cuối cùng tôi vẫn phải đưa ông ấy đi!

Tôi nắm tay cha đi trên đường rất lâu.

Đi qua trước sạp bán bánh rán, cha không đi nổi nữa.

Từng cái bánh rán màu vàng xốp giòn, ở trong chảo dầu phồng phồng rán từng mặt.

Cảm giác lúc này cha giống như một đứa trẻ, em cười mua cho ông ấy hai cái, ông ấy cầm hai tấm giấy dầu gói kín mít che trong quần áo.

Tôi bảo ông ấy ăn lúc còn nóng, cha kéo tay của em ra rồi nghiêm túc nói:

"Mang về, cho bé nhóc ăn!"

Tôi ngơ ngẩn nhìn ông ấy.

Trước kia cha rất thích gọi tôi là bé nhóc.

Nhìn ông ấy lẩm bẩm tự nói, tôi mới bừng tỉnh, người ông ấy ầm ĩ muốn gặp là phó sở trưởng họ Lưu, là bạn cũ của cha, mấy năm trước đã qua đời rồi.

Cha tôi, ông ấy hình như đã quên hết mọi thứ về bản thân mình rồi.

112.

Đêm giao thừa, phủ đốc quân còn quạnh quẽ hơn cả lúc bình thường, chỉ có một lão ma ma. Tôi mang theo một ít sủi cảo về phù đốc quân, sau khi bà ấy ăn xong thì khen ngợi tôi, còn nói khi nào trở về đốc quân nhất định sẽ rất vui.

Tôi đợi đến nửa đêm cũng không chờ được Lục Chấp, thật sự không nhịn nổi mà đi ngủ, nghĩ là ngày hôm sau sẽ hâm nóng lại cho hắn nếm thử.

Kết quả ngày hôm sau phát hiện, Lục Chấp đã ăn hết cả sủi cảo lạnh rồi.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

113.

Thật ra tôi đã sớm phát hiện có điều bất hợp lý, người Nhật Bản cho dù ăn mặc giống người Trung Quốc, luôn có một mùi lạ khó có thể nói nên lời, tôi mặc kệ bọn họ đi theo, cố ý chạy đến nơi có nhiều người, lòng vòng nửa ngày mới có thể vào được cửa hàng may vá để gọi nhờ điện thoại.

Là Mã phó quan nhận điện thoại, tôi nói cho hắn có người theo dõi tôi.

Mã phó quan lập tức hiểu ý, tự mình dẫn người lại đây đón tôi, mà những người Nhật Bản đang đợi ở ngoài, chỉ cần tôi ra sẽ động thủ, tôi nhanh chóng lên xe, chỉ một thoáng viên đạn bay lên, mùi khói thuốc s.ú.n. g xông thẳng vào mũi, người qua đường thét chói tai vắt giò lên cổ, Mã phó quan vẫn luôn che chở cho tôi, nhưng viên đạn vẫn không thể tránh được mà b.ắ. n vào cánh tay tôi.

Không nghiêm trọng, nhưng chảy rất nhiều máu.

Lục Chấp phá lệ mà để mẹ đến thăm tôi, mẹ lại oán giận lúc này lá gan tôi càng lúc càng lớn, bà ấy hỏi là chẳng lẽ tôi không sợ hay sao.

Nhìn mẹ lệ rơi đầy mặt, tôi vẫn chưa dám nói ra là tôi sợ muốn chết.

Sợ đến nỗi lòng bàn tay vẫn luôn ra mồ hôi, vừa mới nhắm mắt một cái lại mơ thấy ác mộng.

114.

Mẹ đi rồi, tôi ngủ một giấc đến tận buổi tối, còn mơ một giấc mơ vô cùng hoang đường, mở mắt ra mà nửa ngày mới lấy lại được tinh thần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!