103
Anh trai đi làm bốc vác ở bến tàu.
Tôi đứng ở nơi xa nhìn xem, anh ấy mặc áo vải ngắn, đầu vai đè nặng hai bao tải đất, ép tới nỗi anh ấy thở phì phò từng hơi một, cái chân bị thương khó có thể chống đỡ lực, anh ấy chỉ có thể nghiêng thân mình, bước từng bước gian nan.
Phía sau còn có quan trông coi đang thúc giục, mỗi người đi qua anh ấy đều sẽ cố ý phát ra tiếng cười nhạo trêu chọc, tôi không nghe thấy họ nói gì khó nghe, tuy sắc mặc của anh trai khó coi, nhưng cái gì cũng không nói lại.
Tôi kiên định đi qua đó, đoạt bao tải đi từ trên tay anh trai rồi cố sức vác đi.
Anh trai kinh ngạc vì tôi qua đây, theo sau nhìn tôi làm thế nào cũng không thể nâng được bao tải lên bả vai, cúi đầu nói: "Để anh!"
Tôi không nghe lời anh ấy, đôi tay vác bao tải lên, đi được hai chân mới phát run, lúc đó mới gọi người khác qua để vác giùm một túi.
Tôi quay trở lại mở tay của anh trai, lại cướp đi bao tải ở trong tay anh ấy, không cho anh ấy vác nữa.
Anh trai xông tới nắm lấy tay tôi, tay tôi đang phát run, bao tải kia đối với tôi đúng là rất nặng, nhưng những người công nhân ở đó đều vác rất thoải mái, anh trai cũng vác được, vậy thì tôi cũng có thể.
Tôi lại bỏ tay anh ấy ra, đi vác bao tiếp theo.
"Tống Bình Yên!"
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Anh trai mắng tôi một tiếng rất to, nắm lấy tay tôi đang run rẩy: "Em làm gì?"
"Kiếm tiền"
Anh trai thở dài, anh ấy kiên nhẫn lại, muốn nói chuyện ôn tồn với tôi.
Nhưng tôi không định cho anh ấy cơ hội này, ném tay anh ấy ra, đi tiếp để dỡ bao hàng mới.
Cái tay băng kín vải có nhiễm m.á. u cầm chặt lấy cánh tay tôi.
Anh ấy bất đắc dĩ nói: "Em không vác được đâu, anh trai xin em đó!"
Người vác hàng hóa trên thuyền hùng hổ nói mát, nhìn anh trai đỏ hai mắt, tôi vô lực rũ tay xuống.
Anh ấy tiếp nhận bao tải khiêng lên vai, ngay trước mặt tôi, khó khăn tập tễnh bước qua qua, tôi đi theo phía sau anh ấy, anh ấy buông bao tải, vẫn đứng tại chỗ mà quay lưng về phía tôi.
Sau một lúc lâu tôi mới khép mắt lại, không thể chấp nhận mà kêu lên với anh ấy: "Không được! Anh là anh cả, là đại thiếu gia nhà họ Tống, là chủ nhà tương lai của nhà họ Tống, anh rốt cuộc có biết không?"
Anh trai đã từng giám thị sự hoạt động của bến tàu, nhưng anh ấy là người lạnh nhạt thờ ơ đứng bên cạnh kìa.
Nhìn hiện tại anh ấy mất đi tất cả, bẻ gãy xương cốt, dáng vẻ chật vật thất bại và cúi đầu với hiện thự, trong lòng ta đau cũng rõ ràng.
Rốt cuộc, tiểu bá vương tiếng xấu rõ ràng, không ai bì nổi, cũng tự bản thân mình gieo hậu quả xấu.
Anh trai ngẩng đầu lên, nuốt nước mắt vào trong, ý định che giấu bản thân mình đang khóc.
"Vậy em có biết là, để cho anh nhìn thấy em bảo người tới giúp anh vác bao tải, sẽ chỉ nhắc nhở cho anh biết anh chỉ là một tên phế vật, cái gì anh cũng không làm được, không bảo vệ được bất kỳ ai, không bảo vệ được cái gì. Đại thiếu gia nhà họ Tống cái gì chứ, gia chủ cái gì chứ, tất cả đều là chó má!"
"Nhìn thấy gia đình của mình biến thành như thế, mà anh chỉ có thể nằm, ngay cả tiền ăn cơm còn không tự kiếm được, còn nói tôn nghiêm cái gì, anh không có tư cách đó em có hiểu không!"
Tôi yên lặng, không đi kéo cánh tay anh ấy nữa, có lẽ tôi đã xem nhẹ, không chỉ là sự thật tôi vô năng chịu đủ tra tấn, ngay cả anh trai tôi cũng giống thế, trơ mắt nhìn tất cả mọi thứ xảy ra mà không thể phản kháng như thế nào.
"Bình Yên, hiện tại cái gì anh trai cũng không để bụng, cái gì cũng không sợ, anh chỉ mong tất cả mọi người đều sống thật tốt, đừng có ai chết, nếu c.h.ế. t rồi… cái gì cũng không còn nữa. Dù sao em cũng nên để anh phải gánh vác trách nhiệm, để anh thử làm đi, em cảm thấy anh còn có thể tiếp tục suy sụp đến khi nào?"
Tôi ôm chặt lấy anh ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!