Chương 23: Hải đường để ngày mai xem

96.

Khi soi gương tôi mới cảm thấy được lý do vì sao Đỗ Quyên kinh ngạc. Hóa ra ta đã biến mình thành dáng vẻ giống như quỷ này.

Tôi muốn đầu tiên là chải đầu, lấy ra hộp trang sức cuối cùng lấy cây trâm con bướm ra, nửa ngày mới cầm lấy lược búi tóc lên.

Nếu Hứa Quân Sơ nhìn thấy dáng vẻ này của tôi, nhất định sẽ làm ầm ĩ lên.

Tôi còn đang nghĩ ngợi thì Lục Chấp đến.

Hắn nhìn thấy tôi ngồi dậy hình như còn vui vẻ.

"Tống Bình Yên, hải đường trong viện cũng nở rồi, em có muốn đi xem không?"

Hắn đặt bông hoa cúc non ở trên tủ đầu giường.

Mùi hương rất nhẹ.

Hắn đi tới, cầm lấy cây trâm con bướm ở trên bàn trang điểm, nhẹ nhàng cài lên tóc tôi.

Lục Chấp đứng ở phía sau tôi, từ trong gương không nhìn thấy mặt hắn, hắn vẫn là mặc áo khoác phục. Lục Chấp không thích trang điểm, bộ quần áo này rất hợp với hắn, nhưng tôi vẫn cảm thấy năm đó Lục Chấp đẹp.

"Rất đẹp!" Hắn bỗng nhiên nói.

Tôi không biết hắn đang khen cây trâm, hay là hải đường, hay là tôi, nhưng tôi biết, sắc mặt của tôi bây giờ trắng bệch, hốc mắt sâu xuống, nhất định chỉ có thể miêu tả bằng từ xấu. 

Tôi giơ tay sờ cây trâm, trực tiếp hỏi hắn: "Anh có thể cho tôi về nhà không?"

Hắn khoanh tay đứng im, nửa ngày cũng không trả lời tôi.

Tôi nghĩ là hắn không nghe thấy, lại tăng âm lượng hỏi một lần nữa: "Anh có thể cho tôi về nhà được không?"

Tôi chưa từ bỏ ý định mà xoay người, hắn không có biểu cảm gì mà lui về phía sau một bước, cúi đầu nhìn tôi.

Hắn nói: "Không thể!"

Khi nhận được câu trả lời, tôi lại cười: "Hóa ra cách trừng phạt là khiến cho tôi không thấy người nhà mà c.h.ế. t ở đây."

"Em không bị bệnh, không c.h.ế. t được."

Tôi biết, tôi nghe thấy lời bác sĩ nói, vốn là chỉ có hai ba liều thuốc có thể chữa khỏi bệnh cho tôi, nhưng trong lòng tôi bài xích, sốt như thế nào cũng không hạ xuống, mỗi lần uống thuốc xong còn nhổ ra.

Đây không phải là bệnh, là tôi đang tự bế để bảo vệ bản thân.

Nhưng loại bảo vệ này vừa ấu trĩ vừa ngu xuẩn, cho nên phải đối mặt với hiện thực thôi, Tống Bình Yên.

Tôi đứng dậy đi đến trước mặt hắn.

Tâm tình của Lục Chấp hôm nay không tệ lắm, cũng bị tôi phá hư mất.

"Hôm nay tôi nhất định phải về nhà, trừ phi anh đánh c.h.ế. t tôi!"

Lục Chấp không có biểu cảm gì trên mặt, nhìn chằm chằm vào tôi, tôi cũng trấn định vẻ mặt mà cùng nhau giằng co với hắn.

Rất nhiều lúc tôi đều suy nghĩ, nghĩ tôi cùng với Lục Chấp nên có mối quan hệ đối lập như thế này, chúng ta là mối quan hệ thù địch, hắn hận tôi, tôi hận hắn, đều hiểu rất rõ ràng.

"Muốn lấy s.ú.n. g không?" Tôi hỏi hắn.

Lục Chấp không nói gì, hắn luôn im lặng như vậy, im lặng, cái gì cũng không nói được với tôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!