92.
Tôi bỏ hộp nhạc vào trong ngăn kéo.
Suy nghĩ cả đêm.
Ngày hôm sau lại để hộp nhạc lên bàn rồi mới về nhà họ Tống.
93.
Mẹ kéo tay tôi chưa từ bỏ ý định, hỏi nửa ngày, bà ấy hỏi tôi vì sao, tôi muốn giải thích là Lục Chấp đã sớm phát hiện được kế hoạch của chúng tôi, nhưng ngẫm lại, hắn phát hiện hay không thì kết quả cũng như nhau.
Cha thì không nói gì, chỉ là khi tôi đi ông ấy tự giễu: "Đây là con gái ngoan mà tao yêu thương mười bảy năm rồi đấy!"
Dì mang theo mấy chị dâu nhổ nước bọt vào tôi, mắng tôi là sói mắt trắng, là súc sinh tâm địa đen tối, bị anh trai tát một cái đi rồi.
Chỉ có anh trai là che chở tôi ra tới cửa, tôi còn tưởng anh trai sẽ là người mắng tôi tàn nhẫn nhất.
Trước khi lên xe, anh ấy xoa đầu tôi, giống như là có rất nhiều lời muốn nói, ấp ủ nửa ngày mà cái gì cũng chưa nói thành lời.
"Anh" Tôi cũng không biết nên nói gì.
"Bình Yên!" Anh ấy thở dài, "Trong lòng anh cũng hy vọng em sẽ trộm tới cứu nhà họ Tống, em không trộm anh cũng rất tức giận, nhưng anh lại cảm thấy em làm đúng!"
Anh trai cúi đầu, nghiêm túc nói với tôi: "Cách nhà họ Tống thật xa, đừng trở về nữa!"
Tôi đứng ở cửa nhà họ Tống nửa ngày, nhìn anh trai khập khiễn đi vào, ngẩng đầu nhìn lại có thể nhìn thấy trên cây lê đường trong viện đang nảy chồi.
Hóa ra bây giờ là mùa xuân rồi.
93.
Tôi bị bệnh nặng một hồi, sốt cao đến nỗi mơ hồ.
Đôi khi tỉnh lại là ban ngày, đôi khi tỉnh lại là buổi tối, đôi khi tỉnh lại nhìn thấy nha hoàn, đôi khi tỉnh lại nhìn thấy Lục Chấp.
Mỗi lần tỉnh lại tôi đều sẽ hỏi nhà họ Tống thế nào.
Nha hoàn khi thì nói khá tốt, khi thì hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Lục Chấp thì là ngồi đó không nói lời nào, lạnh nhạt đỡ tôi lên, lạnh nhạt cho tôi uống thuốc, lạnh nhạt đóng cửa đi ra ngoài.
Có khi đầu óc hồ đồ, tôi còn cho rằng mình đang ở nhà họ Tống, mở mắt ra sợ hãi đi học muộn, gọi mẹ thật to, hỏi người có phải là Hứa Quân Sơ đang chờ ở cửa không.
Kết quả, vừa đứng dậy đã đối mặt với Lục Chấp, phản ứng một hồi lâu mới nhớ ra.
Tôi đã không đi học nữa, Hứa Quân Sơ cũng đi nửa năm rồi.
"Có phải tôi bị bệnh rất nặng hay không?"
Lục Chấp trả lời: "Không phải!"
"Thật không?" Tôi dựa vào mép giường nhìn ra ngoài cửa sổ xuân ý dào dạt, chậm rãi nhắm mắt lại, chẩn bệnh cho bản thân mình: "Đó chính là đang trốn tránh!"
Hóa ra tôi là loại người yếu đuối thế này, cả thể xác và tinh thần đều có thể làm được đến mức trốn tránh cực đoan như vậy.
95.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!