Chương 21: Lục Chấp, tôi xin lỗi

88.

Tôi cảm thấy hiện tại, lập tức, ngay lập tức nên làm một điều gì đó.

Tôi thật sự sợ sẽ đến không kịp, tuy cũng sớm chậm rồi!

89.

Khi chạy đến cầu thang, Lục Chấp đang cầm áo khoác đẩy cửa ra.

"Lục Chấp, tôi xin lỗi!"

Giống như là ngoài ý muốn dùng một câu giữ hắn lại, Lục Chấp ngây ngẩn cả người, tôi cũng ngây ngẩn cả người.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Lần này, tôi còn phản ứng nhanh hơn hắn, vọt qua đó, dừng lại ở phía sau hắn.

Tôi giải thích cho cha, giải thích cho anh trai, nhưng giải thích cho tôi như thế nào thì cũng đều không tránh khỏi sự thật.

Là cha và anh trai đã hại c.h.ế. t cha mẹ của Lục Chấp, là anh trai đã ngược đãi lăng nhục hắn, cũng là cả nhà họ Tống đều bàng quan với sự đau khổ của hắn, trong đó có tôi.

Hóa ra bất lực, khoanh tay đứng nhìn thì cũng là một loại tội lỗi.

"Tôi xin lỗi, rất xin lỗi, rất xin lỗi…"

Có lẽ không phải tất cả những tổn thương đều xứng đáng được tha thứ.

Không phải tất cả những lời "Xin lỗi" đều có thể được đến một câu "Không sao đâu!"

Nhưng tôi vẫn muốn nói, tôi bỗng nhiên rất sợ khi người nhà họ Tống đều c.h.ế. t rồi, cũng không có ai nói xin lỗi với Lục Chấp.

90.

Người bên cạnh Lục Chấp nắm c.h.ặ. t t.a. y không buông ra, hắn không quay đầu lại, chỉ lạnh giọng nói: "Em không có lấy, lại càng không cần phải xin lỗi tôi!"

"Tôi không phải xin lỗi vì cái này, tôi là vì cha mẹ anh, còn có anh nữa, cả mười ba năm qua…"

"Tống Bình Yên."

Hắn xoay người, ngữ khí không thiện chí gọi tên tôi, hắn giống như là biết tôi muốn nói gì, cho nên cảnh cáo tôi, cũng ngăn cản tôi.

Tôi ôm tâm trạng nhất định phải chết, vẫn nhìn hắn cố chấp nói: "Nếu anh không xuất hiện, có lẽ cha còn không nhớ nổi ông ấy đã từng hại c.h.ế. t cha mẹ anh, không chỉ là ông ấy, toàn bộ nhà họ Tống trong đó có tôi, có thể vĩnh viễn không thể nhớ lại anh."

"Năm đó cha đã từng gây tổn thương cho bao nhiêu người, sẽ có bao nhiêu "Lục Chấp" không thể chịu đựng được chứ!"

Tôi rốt cuộc nói ra lời câu nói trong lòng muốn nói mà vẫn không dám nói.

"Ngày cha mẹ anh qua đời, có phải tôi cũng nghe thấy tiếng bọn họ khóc lóc cầu xin? Khi đó, có lẽ tôi đang ở trong sân đá bóng? Hoặc là ở trong phòng của ai đó ăn điểm tâm?"

"Tống Bình Yên, có thể!" Hắn nói nhẹ nhàng ngắt lời tôi.

"Cha và anh trai tôi đã ngược đãi anh, anh ở Tống gia chịu khổ quá nhiều, không có gì tốt lành cả."

"Tôi đã cho rằng ít nhất khi anh làm Lục Đốc Quân, có năng lực, có tư bản thì sẽ có thể hạnh phúc, kết quả từ trước tới giờ anh chưa từng hạnh phúc, anh sống vẫn luôn không tốt đúng không?"

Có chút thương tổn vốn chính là cả đời, thật đáng tiếc, tất cả những thương tổn của Lục Chấp đều xuất phát từ người yêu thương tôi nhất, ngay cả tư cách bênh vực kẻ yếu đối với hắn tôi cũng không có.

"Lục Chấp…" Tôi vừa kêu tên hắn đã muốn khóc rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!