82.
Tâm phúc đắc lực nhất dưới trướng tướng quân Tá Đằng bị ám toán.
Thi thể ném ở tổng sự của bọn họ, thành đầu đề tin tức trong vài ngày liền.
Hành động của Lục Chấp rất nhanh, tất cả vị trí quan trọng đều có người của mình, hắn không cho đối thủ bất cứ cơ hội thở dốc nào, cuộc chiến dù trong tối hay ngoài sáng cũng luôn tiến hành.
Cha vẫn luôn gọi tôi trở về, ông ấy yêu cầu tôi trộm một thứ ở chỗ Lục Chấp.
Tôi không muốn biết là cái gì, cũng không muốn trộm, tôi chỉ muốn an an tĩnh tĩnh, giả vờ cái gì cũng không biết, mỗi ngày đi dạo ở quanh hậu viện ngắm hoa.
Trong suốt một khoảng thời gian dài, tôi sẽ đều khóc thút thít vì chuyện của người khác.
Đứa con cuối cùng nhà ai đó đã chết, có nhà lại bị cướp sạch không còn, trụ cột nhà ai đó lại c.h.ế. t trận sa trường.
Thậm chí có đôi khi ra cửa mua một ít báo chí, lại gặp được một người già ủ rũ buồn phiền cũng có thể nghĩ ra một câu chuyện đau thấu tâm can.
Hoặc là thấy một cô gái che mặt đứng trên cầu chờ người yêu trở về cũng có thể khổ sở rơi lệ vì đồng bệnh tương liên.
Tôi khờ dại mà cho rằng tôi đã thành công trốn chạy.
Cho đến khi anh trai tôi gọi điện thoại quát lên với tôi, cha sắp c.h.ế. t rồi sao em còn chưa trở lại!
83.
Tôi không thích dùng hai chữ số phận để nói về cuộc sống, nhưng càng không thích, tôi lại càng bị nhốt ở số phận.
Không thể nào động đậy nổi.
84.
Cha vẫn luôn không thể đưa đồ vật mà Tá Đằng muốn, nên Tá Đằng bắt đầu hoài nghi ông ấy.
Tôi ghé vào mép giường của cha, năm ngón tay của ông ấy đều bị chặt, cái tay kia đã từng đánh tôi, cũng từng xoa đầu tôi. Ông ấy cũng từng nói với tôi là sẽ cho tôi tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này.
Cha tỉnh lại thì hỏi tôi một câu, lúc trước vì sao không rời đi cùng với Hứa Quân Sơ.
Bởi vì cha để một tờ giấy trong túi.
Ông ấy nói, mong cậu và con gái yêu của ta cuộc đời này toại nguyện bình an.
Chữ ký không phải là "cha" mà là "tha thứ".
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Tôi trách cha tôi, nhưng làm con gái của ông ấy, tôi đã không thể làm nổi việc trợ Trụ vi ngược, thì cũng không thể nào làm được việc cả đời mặc kệ ông ấy.
Cha mẹ yêu con cái là vô tư, con cái yêu cha mẹ là chân thành tha thiết.
Số mệnh chân chính là, rõ ràng biết là sai, nhưng lại không thể lựa chọn đúng, rõ ràng phía trước tối đen như mực, cũng chỉ có thể cố gắng mà đi về phía trước.
Cho dù là như thế nào, làm người vẫn phải tồn tại, mới sẽ không quay đầu lại khi nói chuyện về sự hối hận.
Tôi cực lực thuyết phục bản thân mình.
85.
Hứa Quân Sơ, nếu có một việc rõ ràng anh biết là sai, nhưng anh lại không thể nề hà, vậy thì rốt cuộc cuối cùng coi như anh có tội hay là vô tội đây?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!