63.
Tôi tĩnh dưỡng suốt hơn một tuần.
Lục Chấp triệt bỏ quân đội, hắn cho phép tôi ra ngoài, nhưng tôi lại không muốn đi ra ngoài nữa.
Mỗi ngày, hoạt động duy nhất chính là đi dạo loanh quan trong viện ngắm hoa, nếu không thì là viết thư cho Hứa Quân Sơ.
Hứa Quân Sơ nói, bác Hứa nhận được lời mời của trường học cũ, ông ấy chuẩn bị trở lại Nam Kinh dạy học.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Thật ra bác Hứa có tài, chí cũng không ở nơi đó, nhưng Hứa Quân Sơ tôn trọng quyết định của cha.
Tôi bắt đầu lo Hứa Quân Sơ cũng sẽ rời đi, Thượng Hải đã không còn cha mẹ anh ấy nữa, tôi cũng gả cho người khác, các bạn học lúc trước hoặc đi tòng quân hoặc đi du học, hoặc c.h.ế. t hoặc bị thương.
Tôi không nghĩ ra lý do để anh ấy ở lại.
64.
Cuối cùng cha vẫn là đến nhờ vả người Nhật.
Từ trước tới giờ nhà họ Tống là thân hào địa chủ, đến giờ cũng thành chó săn Hán gian.
65.
Thật ra lần trước cha trộm truyền tin nói chuyện này với tôi, bị tôi trả lời từ chối.
Nhưng ông ấy hỏi tôi, con còn cách nào có thể bảo vệ gia đình không?
Cái gì tôi cũng không thể nói được.
Tôi không có, tôi không có bất cứ năng lực nào để bảo vệ gia đình của mình.
Cho nên tôi không gặp ông ấy, bởi vì tôi không thể chấp nhận được việc cha mình bán nước cầu vinh.
Cũng không đi ngăn cản ông ấy, bởi vì tôi không thể đưa ra bất cứ cách nào để có thể tự cứu.
Làm người luôn luôn bất lực như vậy, đành phải chấp nhận rơi vào phiêu bạt.
Lê Âm từng nói, nếu kết thúc của sinh mệnh là cái chết, vậy thì cả đời này của chúng ta không ngừng thỏa hiệp, nhẫn nại tranh cường háo thắng thì lại có ý nghĩa gì đâu.
Có lẽ ý nghĩa chân chính là ở trong lòng.
Trong lòng có gia đình, trong lòng có đất nước, chọn lấy chọn bỏ, chọn cầm chọn vứt, đều ở trong lòng cả.
66.
Cha được khôi phục vị trí hội trưởng thương hội, dưới sự trợ giúp của Tá Đằng cũng cứu được tính mạng của anh trai.
Chỉ tiếc là chân của anh trai đã bị đánh đến nỗi để lại di chứng, cả đời này chỉ có thể chống gậy mà đi.
Chỉ buồn cười ở chỗ, người nhật độc ác, cường thủ hào đoạt ở Trung Quốc, lại trở thành ân nhân mà Tống gia phải mang ơn đội nghĩa.
Tôi trốn tránh tất cả những thứ này, cũng không coi đó là sự thật mà tôi vốn nên thẳng thắn mà đối diện.
Con gái của tội phạm g.i.ế. c người, giờ trở thành con gái của Hán gian.
67.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!