Chương 13: Tống Bình Yên, không có lần sau nữa

61.

Cũng không biết thời gian qua bao lâu.

Có lẽ hắn cũng lâm vào trong hồi ức, mà ký ức của tôi nghèo nàn mơ hồ, có những thứ tôi còn không thể tưởng tượng được gì.

Đối với Lục Chấp, đó có thể không phải là một ký tức tốt đẹp gì.

Năm đó, hắn chỉ có hai bàn tay trắng, ăn nhờ ở đậu, làm việc cho kẻ thù đã hại c.h.ế. t cha mẹ của mình, chắc là hắn vô cùng đau khổ.

Quả thật tôi không dám tưởng tượng, thế mà lúc ấy tôi lại cứ ở trước mắt hắn không biết sống c.h.ế. t mà nhảy tới nhảy lui.

May mắn chính là năm đó tôi rất nhỏ, căn bản không phát hiện ra người khác có ý tốt hay ý xấu với mình.

Chỉ nghĩ đơn giản là, thầy giáo hay đánh vào tay tôi là người xấu, còn các dì mua kẹo cho tôi ăn, ôm tôi đi chơi là người tốt.

Sau này lại phát hiện kẹo và những cái ôm của các dì đều chỉ có trước mặt cha, còn bàn tay của thầy giáo lại khiến cho cái chữ xiên xiên vẹo vẹo của tôi trở nên đoan chính xinh đẹp.

Cho nên, tôi chưa từng cảm thấy Lục Chấp đáng sợ, chỉ cảm thấy chơi với Lục Chấp rất vui, rất kỳ lạ, rất thú vị, rất đáng thương, dáng vẻ cũng xinh đẹp, tôi thích chơi một chỗ với hắn, nói chuyện với hắn, cho dù hiếm khi hắn đáp lại thì tôi cũng sẽ không chê phiền mà ngồi ở bậc thang đến nỗi tê cả chân, nói hết câu này đến câu khác.

Mà lúc này, tôi chỉ cảm thấy Lục Chấp thật ghê gớm, khủng bố, nguy hiểm, đáng sợ, là sát thủ mà bất cứ lúc nào cũng có thể khiến cho tôi tan cửa nát nhà, là đầu sỏ gây tội khiến cho tôi áy náy, chột dạ, mất đi tôn nghiêm, mất đi tình yêu.

Hiện giờ, tôi cũng giống những người khác, không muốn tới gần hắn.

Đừng nói là tới gần, ngay cả nhìn hắn tôi cũng sẽ theo bản năng mà nghĩ có thể không nhìn hay không.

"Tống Bình Yên."

Giọng nói khàn khàn của hắn cắt ngang suy nghĩ của tôi.

Tôi chờ đợi hắn có thể nói gì với tôi, là sẽ nói "Tôi nhất định sẽ không bỏ qua Tống Côn và Tống Tử Nghiêu."

Hay là nói: "Cha và anh trai em là hung thủ g.i.ế. c cha mẹ tôi!"

Nhưng hắn chỉ gọi tên của tôi, sau đó không nói chuyện nữa.

Tôi hoài nghi không biết có phải là có ảo giác hay không.

Giống như hiện tại tôi vẫn đang hoài nghi không biết là trước khi phẫu thuận Lục Chấp có đưa một mặt dây chuyền cho tôi không.

62.

"Em muốn nói gì?"

"Trước khi giải phẫu, có phải anh đưa một cái mặt dây chuyền cho tôi không?"

"Bên trong hình như là chữ mà lúc trước tôi viết."

Hắn giống như không nghe thấy tôi nói chuyện, chỉ nhìn tôi, tôi cảm thấy hơi xấu hổ, đành phải tự mình nói tiếp.

"Phía sau lưng tôi sẽ có sẹo phải không?"

"Chắc là sẽ rất xấu…"

Lục Chấp im lặng rất lâu khiến cho tôi miên man suy nghĩ, tôi không đoán ra hắn đang nghĩ cái gì.

Hắn không nói, tôi cũng không nói, hắn nhìn tôi, tôi cũng không kiêng dè mà nhìn hắn, nhìn mãi nhìn mãi, cuối cùng tôi cũng gọi tên hắn.

"Lục Chấp!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!