51.
Anh trai giống như nói một số lời nói tốt đẹp trước khi lâm chung.
Cuối cùng anh ấy mới nói cho tôi là anh ấy muốn đưa tôi đi.
Tôi không hiểu, cho đến khi nhìn thấy mẹ và Hứa Quân Sơ tiến vào tôi mới hiểu được.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Mẹ nói với tôi, bây giờ là cơ hội tốt nhất, tay Lục Chấp dù có dài thì cũng không thể duỗi đến xa như vậy, qua mấy năm nữa thì ai mà biết được hắn có còn là Lục Đốc Quân hay không.
Tôi đồng lòng.
Tôi không thích Lục Chấp, tôi cũng không nghĩ muốn làm vợ hai của hắn, tôi càng không thể chấp nhận được mối quan hệ giữa tôi và Lục Chấp ngày càng thêm thù hận.
Cho dù tôi có đủ lý trí, cũng rõ ràng mọi điều Lục Chấp đã trải qua năm đó, cũng hiểu lẽ dĩ nhiên là g.i.ế. c người phải đền mạng, nhưng nếu hắn g.i.ế. c cha và anh trai, tôi cũng sẽ hận hắn.
Tôi không thể cứ ở bên cạnh một người như vậy được, cuộc sống như thế đối với tôi thật sự quá khổ sở.
Cho nên tôi muốn chạy trốn, tôi muốn tham sống sợ chết, rời xa mọi ân oán thị phi.
Vào ngày cuối cùng, buổi tối, tôi và Hứa Quân Sơ lại chạy trốn cùng nhau một lần nữa.
52.
Đáng tiếc, chúng tôi vẫn bị xe của cha đuổi theo.
Hứa Quân Sơ mang tôi xuống xe, bảo tôi không phải sợ, chúng tôi nắm c.h.ặ. t t.a. y nhau.
Nhìn cha của hai chúng tôi từng người xuống xe.
Hứa Quân Sơ có buông tay trong nháy mắt, nhưng anh ấy vẫn nắm chặt lấy tôi, mang tôi đi qua.
Tôi không dám đối diện với cha, cũng không dám đối diện với bác Hứa.
Tôi cho rằng chúng tôi sẽ phải nghênh đón một hồi phong ba bão táp, nhưng cuối cùng lại là đưa tiễn.
Cha đưa cho chúng tôi một cái tay nải:
"Bên trong là bánh hoa quế và bánh hạt dẻ mà con thích ăn nhất, còn có ngân phiếu và quần áo, cầm đi!"
Bác Hứa đi qua vỗ vỗ bả vai Hứa Quân Sơ, giọng nói như ngạt mũi:
"Chăm sóc cho Bình Yên thật tốt."
Bọn họ không dừng lại lâu lắm đã rời đi, tôi và Hứa Quân Sơ ngồi trong xe rất lâu mà chưa phục hồi lại tinh thần.
Hứa Quân Sơ lại một lần nữa khởi động xe ô tô, chúng tôi chậm rãi rời xa thành phố này.
Đêm Thượng Hải vẫn rất lạnh lẽo, tôi ôm tay nải, trong bao quần áo thấy được tờ giấy cha lưu lại.
Ô tô ngừng lại.
Hứa Quân Sơ nhìn tôi, ánh mắt áy náy.
Tôi nhìn anh ấy, là ánh mắt kiên định.
Vào lúc chúng tôi sắp sửa ôm lẫn nhau, chúng tôi lại đồng thời từ bỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!