Chương 6: (Vô Đề)

12.

"Sau khi anh bị lây nhiễm…"

Trình Dã vì chắn cho tôi một đòn chí mạng mà rơi vào hôn mê.

Khi đó, Tiêu Minh vì thấy anh là dị năng giả nên chiêu mộ vào đội.

Trình Dã đồng ý, với điều kiện mang tôi theo cùng.

Tôi không có dị năng, chỉ là một kẻ vướng víu yếu ớt.

Đúng vậy, là gánh nặng.

Trước tận thế, ba tôi từng góp mặt trong danh sách Forbes.

Còn tôi, là cô tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ.

Mỗi sáng mở mắt ra, đã có người chuẩn bị sẵn mọi thứ chu đáo.

Đưa tay là có áo, há miệng là có cơm

- còn chưa đủ để miêu tả cuộc sống của tôi.

Ngoài việc đến trường hằng ngày, tôi chỉ cần học những thứ mình yêu thích — thanh nhạc, vẽ tranh, cưỡi ngựa, mua sắm.....

Thích gì làm nấy, sống sao cho vui là được.

Nói về khả năng sinh tồn? 

Âm điểm.

Còn Trình Dã thì khác.

Thuở nhỏ, cha mẹ Trình Dã hy sinh vì nước, anh được gửi nuôi trong nhà người thân.

Nhà nước trợ cấp và hỗ trợ không ít, nhưng Trình Dã cũng chẳng vì thế mà được chăm sóc tử tế.

Lúc tôi học cấp hai, ba tôi vì một số lý do cần thiết nên muốn có danh nghĩa "nhà từ thiện

". Chỉ quyên tiền và đồ cho các tổ chức từ thiện thì chưa đủ. Nghe nói có một cậu bé đồng hương tên Trình Dã, xuất thân lận đận, ông quyết định tài trợ. Mẹ tôi là người mau nước mắt, vừa nghe xong đã khóc tại chỗ, bắt ba tôi đưa Trình Dã về nhà chăm sóc. Bà nói cha mẹ Trình Dã là những người rất tốt, Trình Dã cũng nên có một tương lai tốt đẹp hơn. Không gặp trở ngại gì, Trình Dã nhanh chóng trở thành"anh trai

"của tôi. Mà cũng không hẳn là anh trai. Ba mẹ bảo tôi gọi anh là anh trai, nhưng tôi chỉ gọi anh là Trình Dã. Có lẽ vì chịu ơn ba mẹ tôi, nên dù tôi có bắt nạt gì, anh cũng không phản kháng. Mà cái gọi là"bắt nạt

"ấy, chẳng qua chỉ là bắt anh chép vở, làm bài tập giúp. Tính Trình Dã rất điềm đạm. Đối với mấy trò trêu chọc của tôi, anh chỉ cười nhẹ cho qua. Nhiều lắm cũng chỉ nhắc:"Lan Khê, đừng nghịch nữa, được không?

"Tôi không cho anh gọi tên tôi. Thế là anh chỉ còn cách bất đắc dĩ gọi tôi là"tiểu thư".

Thật ra… không phải tôi không thích anh gọi tên tôi.

Chỉ là… mỗi lần nghe anh gọi tên tôi, tim tôi lại đột nhiên đập nhanh không kiểm soát.

Chưa tốt nghiệp đại học, tôi đã nghe phong phanh chuyện ba mẹ muốn tôi kết hôn để liên minh gia tộc.

Thế là, tôi liều một lần, nhân lúc ở phòng thiết bị, chủ động hôn Trình Dã, xem như xác định mối quan hệ.

Nào ngờ, chẳng bao lâu sau, tận thế ập đến.

Ngay trước mắt tôi, ba mẹ bị zombie cắn chết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!