Chương 5: (Vô Đề)

Trình Dã chế nhạo:

"Chuyện trên lãnh thổ Hoa Hạ, chưa đến lượt các ngươi nhúng tay vào. Muốn chuộc người thì miễn đi — tinh hạch cấp hai trên người bọn họ, tôi còn có chỗ dùng."

Sắc mặt mấy người kia khẽ thay đổi.

Dị năng giả là tài nguyên quý giá nhất trong thời tận thế.

Người đàn ông tóc vàng cầm đầu, được gọi là Thượng tá Andrew, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Hắn cười nói:

"Thời tận thế là kỷ nguyên của kẻ mạnh. Ngài đây, hoàn toàn xứng đáng góp mặt trong việc tái lập trật tự thế giới."

Nụ cười trên mặt Trình Dã dần tắt:

"Dù vào thời điểm nào, lãnh thổ Hoa Hạ cũng không cho phép bất kỳ ai xâm phạm. Lại càng không cho phép chia cắt. Tôi sẽ không hợp tác với các người. Nếu không muốn mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát, hãy lập tức rút quân khỏi vùng biển, đừng để hôm nay là màn mở đầu cho thứ dữ hơn."

Không khí căng thẳng đến mức như có thể rút kiếm bất cứ lúc nào.

Tiêu Minh đúng lúc chen vào:

"Trình vẫn còn đang giận. Chi bằng mọi người tạm nghỉ ngơi một chút đã."

Mấy người đội trưởng nhìn nhau, cuối cùng cũng tạm lui về một góc nghỉ ngơi.

Lúc chỉ còn lại tôi đứng bên cạnh, Tiêu Minh quay sang Trình Dã:

"Trình, tương lai ai mà biết trước được. Hoa Hạ nhiều người như vậy, đâu cần chúng ta gồng mình làm đấng cứu thế. Chúng ta hợp tác với cấp trên, quyền lực cuối cùng cũng phải trả lại. Sao không bắt tay với bọn họ? Dựng nên khu an toàn của riêng mình, vĩnh viễn là của mình."

Trình Dã liếc anh ta một cái:

"Anh à, mỗi một người sống sót ở Hoa Hạ… đều là đấng cứu thế."

"Thảm họa rồi sẽ qua đi, thế giới sẽ được tái thiết, Hoa Hạ cũng sẽ khôi phục lại như xưa.

"Dù là khi nào, Trình Dã cũng luôn kiên định với sự thống nhất của quốc gia. Dẫu sao, cha mẹ anh đều là quân nhân đã hy sinh vì nước. Trong anh, luôn có một trái tim đầy nhiệt huyết. Ánh mắt sau tròng kính của Tiêu Minh khẽ lóe lên, rồi rất nhanh, anh ta mỉm cười:"Ừ, tôi ủng hộ quyết định của cậu.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!

📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký

"để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^ Có điều… mấy người kia nên thả ra đi. Xem như bán cho họ một món nợ, biết đâu sau này còn có thể hợp tác."

Trình Dã khẽ gật đầu.

Hai người không nói thêm gì nữa.

Còn tôi đang mải suy nghĩ chuyện khác.

Lúc Trình Dã rời đi, tôi bước chậm lại một chút.

Tiêu Minh đứng bên cạnh tôi, ánh mắt sau vẻ bình thản kia lại ẩn chứa sát ý:

"Cô vẫn chỉ là một dây tơ hồng ký sinh, chẳng có chút tiến bộ nào. Đừng mơ tưởng nói mấy câu là có thể chia rẽ tôi và Trình Dã."

Giọng hắn rất nhẹ.

Tôi im lặng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!