6.
"Tiểu thư… như vậy… không được.
"Giọng thiếu niên run rẩy. Trong phòng thiết bị thể thao, từng hạt bụi lơ lửng trong luồng sáng hắt qua cửa sổ. Trình Dã bị tôi dồn vào góc. Anh hơi nghiêng đầu, khép mắt lại. Hàng mi vốn đã dài, lúc này trông càng rõ nét. Rõ ràng anh cao hơn tôi hẳn một cái đầu, vậy mà trước sự ép sát của tôi, lại chẳng còn chút phản kháng nào."Trình Dã, nhìn em.
"Cuối cùng, anh đã không còn đường lùi. Còn tôi, tiếp tục tiến lên một bước. Nghe thấy lời tôi, Trình Dã mới từ từ quay đầu lại. Ánh mắt cụp xuống, dừng trên người tôi. Trong đôi mắt ấy, tôi như được phủ một tầng ánh sáng ấm áp."Không có gì là không ổn. Chỉ là hôn một cái thôi mà.
Anh không hôn em, thì để em hôn anh.
"Tôi kiễng chân lên. Mặt anh nhuộm một tầng đỏ nhạt, cố ý né tránh ánh mắt tôi."Tôi… tôi không muốn—
"Lời nói trái với lòng, yết hầu lại khẽ chuyển động, vô thức phản bội tâm tư anh đang giấu. Tôi khẽ cười:"Anh không muốn à?
Em thấy rõ cả rồi đấy."
"Thấy… gì cơ?"
Giọng Trình Dã khô khốc.
"Thấy anh… làm bẩn chiếc váy ngủ em đã vứt đi. Thật sự không muốn sao, A Dã?"
…
"A Dã—
"Tôi vô thức gọi tên anh trong mơ. Rồi bất chợt bừng tỉnh. Mở mắt ra, liền chạm phải ánh nhìn của Trình Dã. Vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt như thường, khi mở miệng, khóe môi còn mang theo ý cười giễu cợt:"Cô vẫn tưởng mình là tiểu thư chắc?
Nô lệ thì nên có dáng vẻ của nô lệ, còn không mau dậy đi."
Bên giường, quần áo mới và bữa sáng trông khá tươm tất đã được chuẩn bị sẵn.
Xem ra, dù là A Dã thiếu niên năm nào, hay Trình Dã – người đàn ông nắm quyền ngày hôm nay,
Anh vẫn không sửa được cái tật, miệng nói một đằng
- lòng nghĩ một nẻo.
Tôi cúi đầu, khẽ bật cười.
7.
Công việc thường ngày của Trình Dã là chỉ huy đội ngũ dọn dẹp khu vực quanh vành đai an toàn.
Họ phải từng bước, từng bước giành lại đất sống cho loài người từ tay lũ zombie đột biến.
Theo những gì tôi biết, các thành phố lớn đều có khu an toàn tương tự.
Một khi các khu này liên kết lại, nhất định sẽ có một ngày ngày có thể hoàn toàn tiêu diệt sạch zombie.
Tôi lặng lẽ đi theo sau Trình Dã.
Thỉnh thoảng có người quay sang liếc nhìn tôi.
Tò mò về thân phận của tôi.
Thứ họ tò mò hơn nữa là— rõ ràng hôm qua Trình Dã còn nói muốn nghiền tôi thành thịt sống để nuôi dị thú, sao giờ tôi vẫn bình yên vô sự thế này?
Đột nhiên, từ phía cổng an toàn vang lên tiếng xe tải hạng nặng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!