Chương 91: Ngoại truyện 5: Cả đời chỉ vì một mình em

Đường đến trường R đang sửa, xe khó qua, mà Trần Ngộ Bạch lại quen lái

nhanh, con đường gập ghềnh không bằng phẳng mà anh vẫn nhấn ga thật

mạnh, xe và người xóc giật kinh hoàng. An Tiểu Ly bị anh thắt chặt dây

an toàn ngồi trên ghế, đang thiu thiu ngủ thì bỗng nghe tiếng "hự

", cô giật mình, từ gương chiếu hậu thấy bố của Tiểu Bạch đang ôm cái đầu bóng lưỡng, vẻ mặt giận giữ. Phì… đang yêu quá, hóa ra không chỉ mình cô bị đụng đầu rồi lén trừng mắt nhìn Tiểu Bạch nhỉ? Cô tự cho là mình cười khẽ, nhưng lại dẫn đến ánh mắt phẫn nộ của bố mẹ anh."Ưm…", An Tiểu Ly toát mồ hôi lạnh, cứng nhắc chuyển vấn đề, "Sắp tới… nơi rồi ạ!

". Cô Trần và An Bất Tri đã ở nhà đợi sẵn… Sắc mặt vợ chồng ông Trần còn khó coi hơn. An Tiểu Ly nước mắt lưng tròng nhìn người lái xe, người đó không nhìn cô, chỉ thò tay ra nắm lấy tay cô, siết nhẹ. Cô Trần đã đợi ngày này hai mươi năm nay. Người anh thân yêu, đáng yêu, hói đầu vẻ mặt buồn bực dẫn phu nhân cao quý của ông, đích thân đến thăm. Họ đến cầu xin bà gả con gái cho con trai họ – là, xin, bà!"Ngồi

", cô Trần hất cằm, nói gọn. Bố mẹ Tiểu Bạch sa sầm mặt ngồi xuống sofa, cái sofa cũ kỹ kêu lên một tiếng khiến hai người ngồi thẳng dậy, nhìn nhau rồi mới chậm rãi ngồi xuống."Trần Ngộ Bạch, pha trà!

", cô Trần ngồi xuống ghế xoay quen thuộc, vui vẻ nheo mắt, chỉ huy con rể đi bưng trà, An Tiểu Ly đang định đứng lên theo thì bị bà trừng mắt, ngã ngồi xuống."Anh trai, chị dâu lâu quá không gặp, vẫn cao sang như xưa nhỉ!

", cô Trần cười híp mắt, rất khách sáo. Bố mẹ Tiểu Bạch nhìn nhau, trao đổi một lúc, cuối cùng bố Tiểu Bạch đành bại trận, nói nhanh:"Tiểu Nhàn, giữa chúng ta không cần vòng vo. Hôn sự của hai đứa nó, chúng ta chọn ngày đi, Ngộ Bạch đã không còn nhỏ, chọn

sớm thì tốt".

"Hai người hài lòng cô con dâu này?", cô Trần cười tươi, "Lạ nhỉ, con gái em nuôi mà hai anh chị có thể thích hay sao?

". Mẹ… An Tiểu Ly nhìn cô Trần cầu cứu, mẹ là mẹ ruột con ư? Ồ đúng, suýt quên, bà không phải thật… Tiểu Ly u sầu bịt mắt. Mẹ Tiểu Bạch im lặng rồi nói,"Cô bé Tiểu Ly… rất tốt, chúng tôi… Ngộ Bạch rất thích nó".

"Chỉ rất tốt thôi à?", sắc mặt cô Trần nghiêm túc,

"Nhưng em thấy nó cực kỳ tốt, con trai hai anh chị muốn xứng với nó cũng hơi khó đấy".

An Tiểu Ly buông tay bịt mắt, An Bất Tri lén kéo áo vợ, bị trừng mắt phải nhìn đi nơi khác.

Vợ chồng ông Trần đều tỏ ra khó chịu, im miệng không ai nói gì nữa. Ban

đầu Trần Thế Nhàn cố chấp lấy An Bất Tri, nhà họ Trần đều phản đối, hai

người họ thân là chủ gia tộc và chị dâu là phản đối mạnh mẽ nhất, cuối

cùng cô Trần bị đuổi đi, đường đường là tiểu thư kiêu ngạo nhà họ Trần,

trong tình hình không có cả áo cưới mà lấy chồng lặng lẽ, bây giờ nghĩ

lại, bà nhất định là rất oán hận.

Tiểu Bạch pha trà đứng cạnh nói ngắn gọn, "Bố mẹ, hai người ra đây một chút, con có chuyện muốn nói

". Ba người họ vừa đi, An Tiểu Ly liền nhảy ra:"Mẹ, như thế không tốt đâu?

Sau này con gả đi, bố mẹ chồng sẽ vì mẹ mà ghét con huhuhuhu…"

An Bất Tri gật đầu, "Chuyện chúng ta đã qua lâu rồi, hà tất phải cản đường hạnh phúc của chúng? Cái gọi là…"

"Anh im đi!", cô Trần quát khẽ, lại xỉa đầu An Tiểu Ly,

"Bố mẹ chồng, kêu ngọt quá nhỉ! Bà đây không ra oai với họ thì sau này đừng hòng sống! Ai cũng nói thay người khác! Hai người là đồ ngốc hả! Đồ ngốc! Đồ ngốc!".

Đồ ngốc An Bất Tri và đồ ngốc An Tiểu Ly cun cút câm miệng.

Ba người họ Trần quay lại, Trần Ngộ Bạch vẫn lạnh lùng, vợ chồng ông Trần

như bị tạt tiết gà, môi run run, bốn mắt như tia X nhìn về bụng An Tiểu

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!