Sở Hạo Nhiên hình như chẳng thèm để ý tới dáng vẻ của Trần Ngộ Bạch, chỉ dịu dàng nhìn cô cười yếu ớt. Không khí xung quanh răng rắc răng rắc đóng băng thành những vụn băng rơi xuống đất. An Tiểu Ly hô hấp khó khăn, bàn tay đang nắm lấy tay cô càng lạnh lẽo thêm, cơn lạnh lan tràn từ nơi hai tay giao nhau, dần dần đông lạnh cả cánh tay cô. Lúc này, cô đã hiểu biết triệt để cụm từ gọi là đã chết đến nơi.
"Ặc," Đầu cô cuối cùng cũng xoay một vòng kèn kẹt, lùi một bước như người máy, đứng cạnh Trần Ngộ Bạch, đờ đẫn giới thiệu Trần Ngộ Bạch cho Sở Hạo Nhiên: "Đây là Tiểu Bạch."
Sở Hạo Nhiên vô cùng kinh ngạc nhướn mày, An Tiểu Ly ý thức được mình vừa mói nói cái gì, suýt nữa cắn lưỡi mình rồi nuốt vào. Cô vội vã sửa lại: "Trần Ngộ Bạch. Tổng giám đốc của tôi —— công ty chúng tôi."
"Đây là Sở Hạo Nhiên, bạn... của em."
An Tiểu Ly tự nhận là mình đã hoàn thành màn giới thiệu gặp mặt này tương đối tốt đẹp. Nhưng bàn tay vẫn luôn nắm lấy tay cô kia, lúc này lại rút ra. Lòng cô nhất thời trống rỗng.
Tiểu Bạch...
"Sở công tử." Trần Ngộ Bạch nho nhã lễ độ đưa tay ra, bắt tay Sở Hạo Nhiên. Sở Hạo Nhiên cũng cúi người mỉm cười, "Trần tổng, rất vui được gặp anh."
"Không dám." Trần Ngộ Bạch cười nhẹ tênh.
An Tiểu Ly đã cho tay vào trong túi cầm lấy điện thoại chuẩn bị cầu viện xong xuôi, lại choáng váng, đây là ... tình huống gì vậy?
"Anh đói rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi." Trần Ngộ Bạch chào hỏi Sở Hạo Nhiên xong, liền coi anh ta là không khí, trực tiếp nói với Tiểu Ly.
Tiểu Ly nóng lòng muốn rời khỏi, nên gật đầu liên tục.
Sở Hạo Nhiên nở nụ cười nhạt khó nhận thấy, vừa đúng lúc vươn tay ra kéo tay Tiểu Ly, "Vậy bao giờ chúng ta gặp lại? Em đã hứa với anh là sẽ suy nghĩ, anh vẫn luôn chờ em." Anh ta hơi cúi đầu, chú tâm thâm tình, cũng hoàn toàn coi Trần Ngộ Bạch là không khí.
Màu sắc trong mắt Trần Ngộ Bạch chuyển thành màu mực u ám, khí khái tản ra nhất thời càng thêm lạnh lùng nghiêm nghị. Thế nhưng anh không nói thêm một tiếng nào, chỉ nâng tay nhẹ nhàng che lên dạ dày mình.
Quả nhiên, An Tiểu Ly vội vã bước lên trước đỡ anh, gấp rút nói với Sở Hạo Nhiên: "Nói sau nhé. Em đi trước đây."
Thâm tình của Sở Hạo Nhiên còn chưa kịp thu hồi lại, ngơ ngẩn ở đó trong chốc lát.
Trần Ngộ Bạch nhân lúc Tiểu Ly cúi đầu đỡ anh, lộ liễu trắng trợn nở một nụ cười lạnh với Sở Hạo Nhiên.
Nhìn bóng lưng ôm nhau đi xa của họ, nụ cười dịu dàng của Sở Hạo Nhiên cứng trên khóe miệng, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn...
Lúc ăn cơm tối, An Tiểu Ly ăn chưa tới mười miếng. Trần Ngộ Bạch thì ngược lại, anh chậm rãi ăn cả một con cá, còn uống hết sạch canh cá không để thừa một giọt, nhưng biểu hiện động tác đó, thật sự là đang dọa người.
Buổi tối anh tựa trên đầu giường đọc sách, cô cầm điều khiển từ xa chuyển kênh liên tiếp, thi thoảng len lén liếc nhìn anh. Thế nhưng từ đầu tới cuối, anh chẳng nói gì cả, không hề có một ánh mắt muốn tìm cô tính sổ.
Hơn chín giờ, Tiểu Ly phải về chỗ của Tần Tang, trước khi đi cô lừng chừng lảm nhảm với anh, anh vẫn câu được câu không hùa theo.
"Vậy... em đi nhé!"
"Ừm."
...
"Tiểu Bạch?"
"Ừm."
"Em... đi thật đấy!"
Ánh mắt của Trần Ngộ Bạch dời khỏi quyển sách, liếc nhìn cô, mặt giãn ra mỉm cười dịu dàng, "Làm sao vậy? Muốn anh tiễn em xuống dưới tầng à?"
An Tiểu Ly nghẹn họng. Cúi đầu nghịch khóa kéo áo cũ mèm, cô cắn cắn môi, cầm túi đi.
Trần Ngộ Bạch ở phía sau cúi đầu, ánh mắt bình tĩnh, nhìn trang sách đó cả tiếng đồng hồ...
Quay về nhà trọ của Tần Trang, mở cửa ra thì tốm om.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!