Trở về phòng bệnh, ánh mắt lạnh lùng của Trần Ngộ Bạch cứ theo sát cô như hình với bóng, lòng An Tiểu Ly cứ hoảng sợ từng chút từng chút.
"Gọt táo cho anh ăn có được không?"
Cô mở giỏ trái cây của Tang Tang mang đến, cầm lấy một quả táo hỏi anh. Trần Ngộ Bạch nhìn quả táo khinh thường "Anh muốn ăn nho.
"Nhưng quả nho cuối cùng đã bị cô mới vừa ăn hết rồi. An Tiểu Ly yên lặng gọt vỏ quả táo và cắt nó ra, mình ăn một nửa, một nửa còn lại đưa cho anh. Trần Ngộ Bạch rất có khí phách, quay mặt qua chổ khác, không thèm ăn. Không ăn thì không ăn, An Tiểu Ly tay trái nửa quả, tay phải nửa quả, ngồi ở sofa nhỏ trước giường, tự mình ăn hết trông rất vui vẻ. Trần Ngộ Bạch nhăn nhăn mặt, quay lại, rướn người, duỗi cánh tay lôi An Tiểu Ly lên giường."Táo của em…" An Tiểu Ly bị anh dọa sợ hết hồn vía, quả táo rơi trên mặt đất, cô tức tối đẩy anh ra.
"Nho của anh…" Trần Ngộ Bạch cúi đầu lẩm bẩm, ấn cô xuống, bản thân mình thì bò lên, ngăn cô chặt chẽ, cúi đầu hôn lên khát khao.
Anh luôn bá đạo thô lỗ trong trường hợp tiếp xúc thân mật kiểu này, cắn lấy môi cô mãnh liệt, sau đó đưa lưỡi vào, trêu đùa đầu lưỡi cô, kéo ra ngoài ngậm lấy, ngấu nghiến nóng bỏng như muốn nuốt cả người cô vào bụng.
Hai bàn tay nhiệt điện kia cũng đã không kìm nén được, vốn đang giữ lấy vai của cô, lại từ từ dời xuống, "> mẽ dữ dội làm cho thân thể cô cũng mềm như sợi bông.
"Tiểu Bạch…" An Tiểu Ly còn chút lý trí, tiếng nói nghẽn lại, ghé vào sát tai anh nhỏ giọng "Thân thể anh còn chưa khỏe… Chuyện kia, không thích hợp… vận động kịch liệt…" Nói xong, ngay cả mặt cô cũng đỏ như con tôm luộc chín.
"Anh chỉ hoạt động gân cốt một chút…" Trần Ngộ Bạch mút thật sâu vào cổ cô, làm cô tê dại rên rỉ ra tiếng.
"Ai bảo em không cho anh ăn nho, vậy anh phải ăn em thôi." Đôi mắt ướt của anh phát sáng, vẻ mặt vừa có chút ngây thơ, lại có chút khát khao làm chuyện người lớn. An Tiểu Ly yếu mềm ngọt ngào nằm dưới anh, lúc này trong phút chốc cũng mơ màng hiểu ra:
Tại sao khi nãy mình đối mặt với Sở vương tử lại có thể kiềm chế bình tĩnh như thế.
Vật nóng bỏng của anh đang đặt ở nơi ẩm ướt của cô, nhẹ nhàng đưa vào thăm dò. Nơi ấy cũng đã dấy lên ham muốn, An Tiểu Ly rên rĩ thoải mái. Thế nhưng bỗng nhiên anh rút ra, đứng dậy muốn đi.
Sức nặng đang đè trên người thoáng chút đã nhẹ hẫng, cô phát hoảng, đưa tay bám lấy lưng anh, chiếc eo thon chủ động nhướng lên, dùng bộ phận ấm áp mềm mại bao lấy dục vọng cứng rắn của anh.
Vốn Trần Ngộ Bạch muốn đứng dậy nhấn nút bật đèn nghỉ ngơi, để ngừa có kẻ bỗng nhiên vào quấy rầy. Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của cô chủ động cầu hoan, ngốc nghếch quấn lấy anh, máu anh thoáng chốc chạy xuống dưới, cũng không quản được những thứ khác, xoay người nhào lên một lần nữa, kéo hai chân của cô ra, nhanh chóng hăng hái đi vào.
Thật ra vừa mới nếm thử mùi vị của ai đó, anh cũng cảm thấy đói bụng hai ngày nay. Cho nên khi anh thẳng người đi tới, thoáng cái đã xâm nhập sâu vào hoa tâm của cô.
Cô không chịu được kích thích như vậy, đầu gối kẹp chặt hông của anh, cả thân thể cũng run lên nức nở.
"Bé cưng…" Trần Ngộ Bạch khẽ cười nhạo cô, gục trên người cô hưởng thụ, trong chốc lát đã cảm giác được nơi cửa ngõ nhỏ nhắn dưới thân cô đã mút chặt lấy của anh "Anh không thể vận động kịch liệt, như vậy em làm đi.
"Anh nói xong, lại hăng hái va chạm thêm hai cái, rồi ôm cô chuyển ngồi lên người anh, còn anh thì đỏ mắt hỗn hễn nằm phía dưới. Cả người Tiểu Ly mềm nhũn, áo sơ mi trên người đã bị anh cởi ra, hai tay anh đang nằm trên ngực cô, gắng sức xoa bóp. Mà trên một cái chân của cô, vẫn còn treo chiếc quần lót nhỏ chưa kịp cởi xuống."Cử động đi" Trần Ngộ Bạch hất eo, đi thẳng lên cô, cô đang yếu ớt, lại bị như thế nên muốn đổ nhào về phía trước.
"Sao vậy?" Giọng nói Trần Ngộ Bạch chất vấn.
"Em… không biết…" An Tiểu Ly ăn ngay nói thật.
"Ngu ngốc…
"Anh cúi đầu, cười nhẹ chê trách. Lại nghiêng người, đặt cô lại phía dưới, kéo một chân của cô gấp lại trước ngực, đầu gối chống đỡ trên vai anh. Thân thể cô cũng bởi vì tư thế này nên mở rộng, cho nên anh cũng không cần tốn sức quá nhiều có thể ra vào thoải mái. Một lúc lâu, An Tiểu Ly càng ngày càng nhũn, thấy anh càng ngày càng hưng phấn, dục vọng của anh đang phá rối trong cơ thể của mình cũng càng ngày càng cứng rắn. Cô lo cho anh, không thể làm gì khác hơn là cứ run rẩy van xin anh nhanh lên chút."Ra không được" Trần Ngộ Bạch nói đơn giản, lại cười gian trá "Em gắng sức chút, anh mới có thể nhanh ra được chứ."
"Hả?
"An Tiểu Ly ngơ ngác. Trần Ngộ Bạch càng cười hư hỏng"Em …co rút lại…kẹp anh đi.
"An Tiểu Ly hiểu. Nhưng mà…. thật xấu hổ kinh khủng mà…"Ừ…" Cô thử dùng sức co rút lại, động tác của anh lập tức cũng chậm lại một nhịp, ngửa đầu không kiềm được rên rỉ sung sướng. Gương mặt anh say mê, nhìn hình ảnh An Tiểu Ly đang cố gằng chiều chuộng anh, cô gắng sức kẹp chặt, nâng cao bộ ngực, cố gắng rụt mình lại từng chút từng chút.
Nhưng Trần Ngộ Bạch là tên xấu xa, mà xấu xa thì ít nói lời thật.
An Tiểu Ly bị anh thô bạo trở mình, thô bạo nâng chiếc mông nhỏ của cô lên, lại thô bạo đi vào lần nữa. Lúc này cô mới ý thức đau thương được thì đã quá trễ.
Anh không hề nhanh lên một chút, mà là… lớn chút… rồi lại lớn một chút…
"A… a…" An Tiểu Ly nằm sấp trên giường, thắt lưng bị anh nắm, hai chân quỳ giạng ra, bị anh va chạm "> mẽ, hai người lay động nhịp nhàng một trước một sau.
Đang lúc Trần Ngộ Bạch hưng phấn giày vò chiếc mông của cô, ngoài cửa tiếng nói cười của y tá vang lên, càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!