Chương 38: Thế nào

Trần Ngộ Bạch cười nhạo một tiếng, dựa ra sau, sắc mặt dường như tái nhợt hơn chút, "Em như vậy là đang khích lệ biểu hiện đêm qua của anh khiến em rất hài lòng sao?"

An Tiểu Ly nhất thời chán nản, bực bội xoay người đi. Bên tai nghe thấy tiếng anh đứng dậy từ trên ghế, giây tiếp theo tay cô đã bị anh bắt lấy.

"Buông tay!"

"Không buông." Vẻ mặt của anh bình tĩnh ung dung, "Thứ Trần Ngộ Bạch anhnhìn trúng, chưa bao giờ buông tay.

"An Tiểu Ly giãy dụa bị anh kéo vào trong lòng. Tay anh rất lạnh, nhưng sức lực vẫn dã man như trước, gắt gao tóm đau cánh tay nhỏ bé của cô."Đừng ầm ĩ nữa!" Rốt cuộc anh cũng ôm siết cả người cô vào trong lòng, tay nâng lên hạ xuống đánh lên mông của cô không nặng không nhẹ, "Ngoan ngoãn chút cho anh!"

Lần này An Tiểu Ly bị anh đánh tới mức chẳng hiểu ra sao, trong hô hấp chợt toàn là mùi nam tính của anh, sự giãy dụa của cô hình như chuyển thành làm bộ làm tịch.

"Lời em muốn nghe… Anh không thể nói."

Anh cúi đầu, một bên mặt vuốt ve tai cô, chậm rãi nói bên tai cô, "Bởi vì anh cũng không chắc chắn. Cho nên anh cần thời gian cân nhắc và quyết định. Anh chỉ có thể nói, hiện tại và cả trong thời gian rất dài sau này, anh, muốn em ở bên anh.

"Nói đến về sau, trong lời lẽ của anh hơi có chút khó khăn. Mà lúc đó An Tiểu Ly cũng không biết, Trầm tam thiếu gia nổi danh vềthủ đoạn độc ác máu lạnh vô tình, chưa bao giờ nhượng bộ với một người như vậy. An Tiểu Ly bị anh ôm, không thấy rõ vẻ mặt của anh, thế nhưng giọng nói trầm ấm dễ nghe của anh, giống như nhạc cụ quý báu tấu lên khúc nhạc yên bình, điệu nhạc chân tình, âm điệu mê người."Vậy… bao lâu?"

Tay của cô theo ý thức vòng lấy thắt lưng anh, ngả vào trong lòng anh càng sát hơn chút.

"Không biết. An Tiểu Ly, em chỉ cần ngoan ngoãn ở bên anh là được rồi." Một phần trọng lượng của anh dựa vào cô, thư thái tựa lên vai cô, cằm cọ trên sườn mặt cô, cảm thấy dạ dày nóng rực như xé rách của mình hình như không đau như vậy nữa.

Anh không biết liệu có yêu em hay không nữa, anh cần thời gian cân nhắc. Khoảng thời gian này, có thể dài dằng dặc tới mười năm. Trong lúc đó em hãy ở bên anh, cho đến khi anh không cần em nữa. An Tiểu Ly đào bới từng ý trong lời nói của anh, phiên dịch thành câu mình có thể hiểu.

Vậy sau khi quãng thời gian này trôi qua thì sao? Nếu như đến lúc đó anh ta phát hiện, cô với anh, chỉ là ảo giác hiểu lầm nhất thời, có phải cô chỉ còn lại kết cuộc bị chồng ruồng bỏ ư?

Không phải.

Bị chồng ruồng bỏ, cũng còn có thân phận.

An Tiểu Ly bi thương.

Trần Ngộ Bạch hài lòng hưởng thụ sự yên bình trong lòng, bỗng nhiên bị cô đẩy "> ra, nhất thời lảo đảo về phía sau, trở tay chống lên cạnh bàn, trợn mắt nhìn cô, "An Tiểu Ly!"

Trên mặt An Tiểu Ly vẫn mang ý cười, nhưng mắt lại hơi đỏ, "Trần Ngộ Bạch, anh đúng là tên khốn chính cống!"

Trong đôi mắt Trần Ngộ Bạch lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, một giọt mồ hôi lăn xuống từ trên trán, bàn tay ấn lên dạ dày hơi giật, thân thể anh dần dần khom xuống, trên mặt có vẻ đau đớn.

"Hồi bé chưa từng nghe chuyện cổ tích Cậu bé chăn cừu sao? Một tiết mục đừng lặp lại nhiều lần như vậy có được không?!" An Tiểu Ly liếc nhìn người tiếp tục giả bệnh xem thường, phất tay áo rời đi.

Cửa phòng làm việc đóng lại, sắc mặt Trần Ngộ Bạch trắng bệch cau mày, rồi yếu ớt ngã xuống.

Sức hấp dẫn người ta phạm tội của hình ảnh phụ nữ sau khi tắm xong, mặc áo sơmi trắng của nam, vẫn còn ít hơn phụ nữ sau khi tắm xong mặc áo T – shirt nam.

Tần Tang cao 1m65, mặc áo T

-shirt của Lý Vi Nhiên, dáng vẻ ngốc nghếch như một đứa trẻ mặc lén quần áo của người lớn. Áo tay ngắn biến thành áo tay lỡ, vạt áo xuống tận đầu gối.

Cô không mặc chiếc quần soóc anh đưa, lộ hẳn hai cẳng chân trắng bóc láng mịn, tóc dài rối tung ướt sũng, mặt đỏ hồng đi ra từ phòng tắm.

Lý Vi Nhiên đang tựa trên giường xem TV, thấy cô đi ra, cười vẫy tay gọi cô qua. Hai người tắm rửa thơm tho ngào ngạt, thuần khiết ôm nhau cùng xem TV.

Tần Tang ngoan ngoãn ngả trên ngực anh, ôm lấy thắt lưng anh, lười biếng ngẩn người. Lý Vi Nhiên đang xem trận bóng, một tay nhẹ nhàng xoa đầu vai cô, dỗ cô ngủ.

"Vi Nhiên…" Tần Tang bỗng nhẹ giọng gọi anh, "Em… ừm, có phải là khiến anh rất khó chịu?

"Vừa nãy lúc tắm, cô phát hiện mình… bị ướt. Tần Tang đỏ mặt, tim đập thình thịch, nhớ tới tình trạng của anh, xấu hổ rất lâu. Với cách giải tỏa không thỏa mãn vừa nãy, anh hẳn là… khó chịu nhỉ? Lý Vi Nhiên xoay người đè cô lên giường rồi hôn lên, cười đùa:"Nếu như anh nói phải, có phải em sẽ… làm cho anh thoải mái?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!