Chương 36: Tai họa do trời

"Sao bây giờ mới gọi điện thoại cho anh? Tinh thần anh cứ không yên từ sáng đến trưa ." Trong giọng nói Lý Vi Nhiên mang theo chút oán trách, Tần Tang nghe cứ mím môi cười không ngừng.

Hình như anh bộn bề nhiều việc, thỉnh thoảng nghe thấy có người đến xin chỉ thị công việc với anh. Anh cúi đầu dặn dò Tần Tang bên kia điện thoại chờ chút, sau đó che điện thoại lại dặn dò đơn giản vài câu. Tần Tang nằm nhoài trên giường, nhìn cây đại thụ ngoài cửa sổ, nghe ve sầu kêu liên miên, tưởng tượng thấy ánh mắt anh sáng người, dáng vẻ kéo tay áo kẹp điện thoại ký tên trên văn kiện.

Lý Vi Nhiên, Lý Vi Nhiên… Trong lòng cô gọi từng lần một dịu dàng, vách tường trong căn phòng nho nhỏ cũng đầy tên của anh. Có lẽ, tương lai cô chỉ có thể mỗi ngày nhốt mình ở bên trong, dựa vào những thứ này, cứ lặng lẽ hoài niệm.

"Tang Tang?"

"Em đây" Lòng Tần Tang run lên, vội vàng trả lời anh vô ý "Em đây"

"Buổi tối chúng ta cùng đi ăn cơm có được không?"

"Ngày mai đi, hôm nay em ở nhà ba rồi. Trưa mai chúng ta ăn cơm với nhau, có được không?"

"Trở về báo cáo tình trạng yêu đương hả? Có phải anh sẽ nhanh chóng được ra mắt cha mẹ vợ rồi không?"

Anh nói ngả ngớn, Tần Tang nhẹ giọng xía anh một cái.

Lý Vi Nhiên bận rộn cho tới tận trưa, lúc này mới hơi có rãnh rỗi, đứng dậy mở cửa sổ để gió lùa vào. Anh đứng từ tầng 99 nhìn về phía xa, bầu trời xanh trong không mây, buổi chiều cuối thu thanh nhàn thư thả, cứ làm lòng người khác yên bình giống như Tang Tang của anh.

"Tang Tang.."

"Vâng?"

"Em thật tốt"

"… Anh cũng vậy"

Những lời yêu thương không hề mới lạ, nhưng lại làm cho hai người ở hai đầu điện thoại cũng mặt mày hớn hở, lòng xuân phơi phới.

Cho nên nói, chuyện buồn nôn như vậy, tuyệt đối chỉ có người ngoài cuộc mới hiểu rõ.

———–

Buổi trưa, lúc An Tiểu Ly xuất hiện ở phòng ăn công ty, giống như tội phạm bị muôn vàn người chú ý. Bởi vì, đây là lần thứ năm cô đến phòng ăn để ăn cơm, kể từ lúc cô vào khoa học kỹ thuật Vũ Hưng tới nay. Bốn lần trước đều là trước khi Trần Ngộ Bạch đến. Sau đó do Trần Ngộ Bạch tâm huyết dâng trào, sai bảo cô đi đến phòng ăn mua thức ăn về phòng làm việc cùng nhau ăn.

Chỗ có nữ thì toàn là tốp năm tốp ba, ăn cơm dạo phố, chỉ sợ là đi nhà cầu cũng phải đi chung với nhau, đến công ty cũng không ngoại lệ. Cho nên bây giờ, trên mỗi bàn đều là những người quen biết vừa ăn vừa trò chuyện với nhau. An Tiểu Ly cầm mâm thức ăn đứng trong phòng ăn kẻ qua người lại xì xào hỗn tạp, như một cô hồn dã quỷ vô tổ chức. Đây cũng là một tội lớn của núi băng — tách một người khả ái như cô khỏi quần chúng. Mặc dù đã học được thói quen lập dị của Tang Tang, nhưng cô vẫn thấy dù giống hình cũng không giống dạng, một người ăn cơm là một chuyện thê thảm đến cỡ nào chứ!

"Tiểu sư muội"

An Tiểu Ly đang lúc do dự có nên mặt dày mày dạn ngồi xuống chổ Lỵ Tát hay không, thì có một giọng nam trong trẻo kêu tên cô. Đó là Vương Chí ngồi gần ở cửa sổ, đứng lên vẫy tay với Tiểu Ly.

An Tiểu Ly kích động nội tâm, gương mặt ngạc nhiên bước từng bước nhỏ đi đến. Hai tay sợ hãi đang bê mâm thức ăn, cười gượng với những người nam ở bộ phận kỹ thuật "Xin chào mọi người."

Cả đám lập trình thần thoại trong bộ phận kỹ thuật nhất thời ồn ào cả lên.

"Tiểu Chí, sự muội điện nước đầy đủ à" Cao thủ đứng đầu mang danh hiệu X trong bộ phận kỹ thuật cười trêu ghẹo Vương Chí. An Tiểu Ly cúi đầu giả bộ ngượng ngùng, khóe mắt khẽ liếc, rõ ràng nhìn thấy sự thèm thuồng trong mắt của kẻ X kia.

Mẹ kiếp! Xem bà đây không mê chết các người đi! An Tiểu Ly âm thầm ngửa mặt lên trời huýt sáo. Rốt cuộc, sau cơn mưa thì trời lại sáng rồi. Đây mới chính là điều tốt đẹp mỗi ngày trong thế giới thanh xuân của cô.

Vương Chí cười đẩy một chiếc ghế bên cạnh ra để An Tiểu Ly ngồi xuống "Rất ít khi thấy em đến phòng ăn đó." Anh giống như hỏi vô ý. Thật ra công ty có lời đồn đãi từ lâu, tiểu sư muội này của anh cùng với tổng giám đốc Trần mỗi ngày cùng nhau ra vào, ngay cả buổi trưa cũng cùng nhau thưởng thức.

"Phải không?" An Tiểu Ly làm ra vẻ dí dỏm, thục nữ che lại cái môi anh đào nhỏ nhắn "Hi hi, có lẽ là không có duyên phận."

Cả bàn lập tức ồn nào "Hôm nay duyên phận đã đến, Tiểu Chí, nhanh lên đi."

Vương Chí cười vô cùng vui vẻ, không nói được cũng không nói không được.

An Tiểu Ly nghe vậy ngẩng đầu, đôi mắt quyến rũ quét hết một vòng "Cơ hội trước mắt, ai cũng có phần."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!