Chương 17: Khuynh thành

An Tiểu Ly đang nghẹn bánh bao trong cổ họng, bị Tần Tống đánh một cái liền nuốt xuống, vào lúc này đang thở gấp, ngẩng đầu dùng tiếng nói oán giận nhưng vào trong tai của người khác thì lại nghe như nhõng nhẽo: "Anh muốn giết tôi à?". Trong nháy mắt, Tần Tống bị ánh mắt lạnh lùng của Trần Ngộ Bạch bắn thương tích đầy mình, anh bị đóng băng ngay tức khắc, vô cùng thê thảm.

Cái nước Ả Rập kia tuy tồi tàn nhưng cũng là công việc béo bở, ăn uống và vui chơi đều được tính vô công quỹ, nếu là ngày bình thường anh cũng miễn cưỡng đi. Nhưng bây giờ anh còn có việc lớn không bỏ được, chuyến này đi hai tháng, lúc về nếu như Tang Tang bị kẻ khác cuỗm đi mất thì anh sống sao đây.

Tối hôm qua anh cầu xin chị Yên rất lâu, dùng hết lời hữu ích nên anh cả mới miễn cưỡng gật đầu, nói anh ba đồng ý để anh năm đi qua đó cũng được.

Bây giờ thì xui rồi, đừng bảo là Ả Rập, sợ rằng lòng anh ba cũng muốn đưa anh đi đến Tây Thiên rồi.

………….

"Thập tam yêu"! Lý Vi Nhiên la lớn lên, vui mừng đến mức run tay làm tàn thuốc rơi đầy quần, anh phải lấy tay phủi đi: "Đưa tiền, đưa tiền!

". Trần Ngộ Bạch liếc nhìn mặt Tần Tống xụ xuống chung tiền ảo nảo không dứt, khẽ mỉm cười không nói gì, hào phóng quăng mấy cái phỉnh cho Lý Vi Nhiên. Vận may của Dung Nham cả đêm cũng chẳng khá hơn, nhướng mày liếc Tần Tống:"Hôm nay mắt ngài không có lanh lợi gì cả vậy?"

Kỷ Nam vốn ngồi ở sau Dung Nham nhìn bài, lúc này cũng cười ha hả đưa tay vuốt bộ râu mép mới nhú của Tần Tống: "Tiểu Lục, bộ ria mép nhỏ này làm ảnh hưởng tới phong thủy sao?

". Tần Tống đẩy bài trở mặt:"Muốn ăn đánh hả?

". Kỷ Nam ơ a một tiếng, đứng lên xắn tay áo:"Còn chưa biết ai đánh ai. Đến đây. Xem thử coi danh hiệu Kỷ tứ thiếu gia khai hỏa thế nào!

". Tần Tống nén giận trong bụng, đẩy bài ra quay người la lên với Cố Yên và Lương Phi Phàm đang ngồi nhàm chán ngoài đại sảnh, muốn nhường chỗ cho cô ta đánh:"Thắng thì của chị, thua thì anh cả chịu!". Xong, anh đẩy Kỷ Nam ra ngoài, nói: "Đúng là không khoa tay múa chân thì không biết nam tôn nữ ti mà."

Lương Phi Phàm bị Cố Yên cực kỳ hứng thú kéo đến bàn bài, ngồi phía sau cô giúp cô đánh bài, cười cười hỏi Lý Vi Nhiên ở đối diện:

"Không phải nó nói gặp gì đó không thể bỏ qua nên không chịu đi sao? Sao vậy, em không bằng lòng giúp nó hả?".

"Trong điện thoại nói mấy câu hàm hồ, em còn chưa kịp hỏi xem chuyện gì thì đã cúp máy rồi, nó như bị giẫm lên đuôi cọp vậy. Nói không phải khen chứ, em có muốn đi cũng phải tùy vào anh ba của chúng ta

". Lý Vi Nhiên vuốt bài, cười thoải mái:"Anh cả, anh không biết thôi, anh ba mới vừa điều chỉnh kế hoạch kia không lâu. Sơ sơ thôi cũng đã hùng tâm lắm, anh không cho anh ấy thực hiện, em cũng không chịu được.

Con đường kia đã bố trí xong xuôi rồi … dọc theo các bộ lạc nhỏ trên sa mạc, nơi nơi đều có thăm hỏi hữu nghị, thà rằng giết nhầm một nghìn, cũng không thể để sót một. Không tới nửa năm không về được đâu.

Các đồng chí à, Tiểu Lục của chúng ta sắp nhập gia tùy tục mang theo bộ ria mép đi xuyên qua cả Ả rập Saudi, dấu chân trùng trùng điệp điệp mấy vạn cây số đến thẳng trái tim đất nước dầu hỏa đó.

Đến lúc đó gặp được một người đẹp thướt tha, khẽ che lụa mỏng, lộ ra một đôi mắt đẹp mê hồn…."

Trần Ngộ Bạch mỉm cười gật đầu với Lý Vi Nhiên đang thao thao bất tuyệt: "Quá khen, quá khen!

". Lý Vi Nhiên ôm quyền:"Khiêm nhường, khiêm nhường!".

"Không dám, không dám"!!!

"Cần mà, cần mà"!!!

Cả bàn ai cũng cười dữ dội, Tần Tống bị Kỷ Nam đánh mặt mày đỏ gay bước tới, tung người nhảy lên lưng Lý Vi Nhiên. Lý Vi Nhiên hét lớn vật một cái, lập tức Tần Tống bị ngã chổng vó trên bàn mạt chược.

Bài trên bàn đều bị đảo lộn, Dung Nham đứng dậy đi tìm Tiểu Tứ, Lý Vi Nhiên và Trần Ngộ Bạch đã ghét cách đánh bài của Cố Yên từ lâu nên cũng mượn cớ bỏ đi. Còn dư lại Lương Phi Phàm ở bên cạnh Cố Yên, giảng giải cách đánh bài vừa rồi v.v…, cứ anh anh em em không thèm để ý đến người khác đang bị thương.

Nhất thời Tần Tống cũng cảm thấy bị chúng bạn xa lánh, gào lên trên bàn: "Em không muốn đi mà….."

"Cái đám người này có nhân tính không chứ…."

"A……..

"…………….. An Tiểu Ly rất đáng thương nhìn cánh gá béo ngậy tỏa hương thơm ngào ngạt trên bàn."Cô mà dám ăn một cái nữa, tôi liền nướng cô thành heo sữa!", Tần Tống uy hiếp tàn bạo. An Tiểu Ly không thèm đếm xỉa đến lời hù dọa của anh, liếm liếm ngón tay liếc nhìn anh, hù ai chứ hả.

"Bà đây không dám gạt anh

"! Hai tay cô lại bốc lấy một cặp cánh gà, ăn hết sự thèm thuồng của anh với Tang Tang. Tần Tống bi phẫn ngửa mặt lên trời thở dài, hèn chi Yến Hồi nói anh thiếu sự tàn nhẫn, ngay cả con nhỏ trước mắt cũng không thể hù dọa, mẹ nó thật là mất mặt mà. Anh quyết định sử dụng chiêu Tất Sát Kỹ, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Tiểu Ly, một đôi mắt câu hồn như giận mà không giận, như muốn nói nhưng lại thôi. Tiểu Ly cười híp mắt cầm lấy khăn giấy lau tay, xong vươn tay vỗ đầu của anh:"Để chị nhìn cái coi! He he! Nhóc con, thật là làm cho người ta đau lòng rơi lệ.".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!