"Anh có thể ý thức về thời gian một chút không? Anh có biết anh đã đến trễ khoảng một tiếng ba phút mười tám giây không? Không phải người Trung Quốc càng anh thường hay nói thời gian là vàng bạc sao?"
Khi xe của Lâm Trạch Dương chậm rì rì tới nơi, trợ lý của Nicole gần như lao vào xâu xé anh.
Thế nhưng Lâm Trạch Dương lại không tỏ ra một chút áy náy nào, chỉ tùy tiện nói: "Đang trên đường thì tôi thấy hơi đói, nên đi mua lạp xưởng, tới hơn muộn. Được rồi, mọi người lên xe đi."
Nữ trợ lý giở giọng kênh kiệu, sau đó nhìn từ trên xuống dưới chiếc xe mà Lâm Trạch Dương lái, không khỏi bày ra vẻ mặt khinh thường nói: "Anh thật sự muốn chở Nicole của chúng tôi bằng xe này? Anh có biết Nicole của chúng tôi là ai không?"
Bởi vì Tần Quân Dao không về nhà, Lâm Trạch Dương chỉ có thể mượn con xe Alto của Lý Tuyết Tinh. Nhưng thành thật mà nói, chiếc xe này thật sự hơi cũ, không gian cũng chật chội.
Cho nên, Lâm Trạch Dương cũng không khỏi gật đầu nói: "Quả thật xe này không được, không hợp với phong cách của tôi, bình thường tôi sẽ không lái loại xe này."
"Cô muốn ra ngoài ăn khuya sao?" Lâm Trạch Dương đi tới trước mặt Nicole, tùy ý hỏi.
Nữ trợ lý như sắp phát điên đến nơi, hai tay cô siết lấy tóc, cô là đang nói cái xe không hợp Nicole, chứ không phải nói đến Lâm Trạch Dương đâu!
"Quên đi! Tôi không hơn thua với anh làm gì!" Nữ trợ lý cảm thấy dù sao chuyện cũng đã đến nước này, chỉ có cách chấp nhận mà thôi.
"Mấy người còn đứng đó làm gì, mau lên xe đi." Lâm Trạch Dương đợi một lát, phát hiện hai người kia vẫn còn đứng bên ngoài xe, không khỏi hơi hếch cằm nhìn bọn họ.
Nữ trợ lý không khỏi lại giở giọng khinh thường, nói: "Anh còn chưa mở cửa, sao chúng tôi có thể lên xe? Hơn nữa, anh mau để hành lý của chúng tôi vào trong cốp xe!"
Lâm Trạch Dương nghe xong cũng không nhúc nhích mà quay sang nhìn nữ trợ lý như nhìn một kẻ ngốc, nói: "Sao cô ngốc thế? Mở cửa xe, mở cốp xe mà cũng không biết? Tôi thật không hiểu nổi làm sao cô có thể sống được đến chừng ấy năm."
Nữ trợ lý thiếu chút nữa là tức ngu người, Nicole là ai chứ? Là siêu sao quốc tế, là nữ thần toàn cầu, ai ai nhìn thấy cô cũng đều ngẩn người, như con chó nhỏ mà vẫy đuôi mừng chủ!
"Cô muốn ra ngoài ăn khuya sao?" Lâm Trạch Dương đi tới trước mặt Nicole, tùy ý hỏi.
Làm gì có chuyện Nicole tự xếp hành lý, tự mở cửa xe cơ chứ? Mà người này…lại còn không hề có ý thức tự giác nữa! Anh ta có phải là bảo vệ không đó?
Không được! Lát nữa phải báo chuyện này cho Alice, để Alice đổi bảo vệ mới được!
Phụt!
"Anh thú vị thật đấy." Nicole đang bọc kín khắp người bỗng nhiên bật cười, giọng nói thật dễ nghe, tựa như chim sơn ca đang hót, khiến người khác đều dễ dàng cảm thấy khoan khoái, vui vẻ.
Lâm Trạch Dương không khỏi mỉm cười nhìn Nicole, nói: "Không nghĩ cô lại giỏi như vậy, tôi che giấu rất kĩ rồi vậy mà cô liếc mắt một cái đã nhìn ra. Cái năng lực này của cô làm Lâm Trạch Dương tôi đây cảm thấy sau này nên che chở cho cô, về sau nếu cô gặp chuyện phiền toái gì, cứ việc báo tên tôi!"
Nicole cười khúc khích không ngừng, cả người cũng run run theo.
Mái tóc vàng rực cong cong hơi lộ ra bên ngoài, đôi mắt màu ngọc bích lóe sáng như hai quả cầu pha lê, khuôn miệng nho nhỏ như quả anh đào, thuần khiết nhưng lại mang theo nét gợi cảm độc nhất vô nhị của phương Tây, toát ra cảm giác giống một ly vang đỏ hảo hạng, chỉ ngửi thôi đã khiến người ta ngất ngây.
Trợ lý điên tiết lên, anh là cái thá gì chứ! Đây là Nicole đó! Nếu Nicole gặp chuyện phiền phức không thể giải quyết, chẳng lẽ anh nghĩ anh có thể giải quyết được? Anh tự cho mình là thứ gì vậy chứ?
Trợ lý cực kì bất lực, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ tự mình xếp hành lý lên xe, sau đó mở cửa để Nicole ngồi vào trong.
Thế nhưng Nicole không ngồi ở hàng ghế sau mà ngay lập tức chui vào ghế phó lái.
Vẻ mặt của người trợ lý liền thay đổi, cô nói: "Nicole, em không được ngồi hàng ghế đầu, nguy hiểm lắm, vả lại cũng không phù hợp với thân phận của em."
Nicole liếc nhìn trợ lý, đáng thương nói: "Em thật sự không thể ngồi ở hàng ghế đầu sao?"
"Đương nhiên rồi, em là Nicole đấy!" Trợ lý khẳng định chắc nịch.
"Cô dông dài thật đấy, chẳng lẽ đến tuổi mãn kinh rồi sao? Người ta muốn làm gì còn cần cô quản chắc? Cô là mẹ của Nicole à? Cho dù có là mẹ đi nữa thì cô cũng không thể ép buộc Nicole như vậy được. Nicole, mặc kệ cô ấy đi, ngồi yên ở đây, có chuyện gì Lâm Trạch Dương tôi đây sẽ bảo vệ cô." Lâm Trạch Dương không khỏi bất mãn liếc trợ lý một cái.
Không đợi trợ lý nói thêm gì, Nicole đã reo lên, thậm chí còn tháo khẩu trang ra, hôn một cái lên trán Lâm Trạch Dương, vui vẻ nói: "Tốt quá! Lâm Trạch Dương, anh tốt quá!"
Lâm Trạch Dương cũng không khỏi sững sờ cứng đờ tại chỗ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!