Chương 8: Hoàn

15.

Ta thả Cát Tường ở Tây Các ra.

"Ngươi đã làm được rồi."

Nhìn con người l.i.ệ. t trên giường không thể động đậy, giống như một miếng giẻ rách, nàng không thể tin nổi mà che miệng lại, nước mắt cứ thế tuôn ra không ngừng qua kẽ tay.

Ta ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng.

Nếu không có sự nhẫn nh//ục chịu đựng của nàng, Trịnh cô sẽ không trúng thuốc mà xuất hiện triệu chứng mang thai giả, cũng sẽ không bị Hầu gia gh ét/bỏ.

Ta sớm đã hiểu ra, trong Hầu phủ này, người thật sự là trời, chính là Hầu gia.

Người có thể x ử t r í chính thất phu nhân, cũng chỉ có Hầu gia.

Nhưng chỉ đơn thuần vạch trần mối gian tình của Trịnh cô và Lý Tầm thì vẫn chưa đủ. Vì để giữ gìn thanh danh cho cả Hầu phủ, rất có thể sẽ chỉ có một mình Trịnh cô "ch. êc bất đắc kỳ tử", còn Lý Tầm thì vẫn tiếp tục làm Thế tử của hắn.

Cho nên, ta đã lôi thêm một "khổ chủ" khác vào cuộc, chính là Thôi Lư.

Sinh ra trong một gia tộc lớn đúng là có khác, có nhà mẹ đẻ hùng mạnh làm hậu thuẫn, đầu tiên nàng đã đem bí phương có được từ Thôi gia, thứ có thể làm cho cơ bắp cứng đờ, không thể khống chế, dùng lên chính người mình. Sau đó, mượn cớ mắc phải "b/ệ/nh lạ" và sự lạnh nhạt của Lý Tầm, không nơi nào để than thở, nàng đã tìm đến Hầu gia mà khóc lóc. Dưới sự cầu xin của nàng, Hầu gia đã chuyển một phần quyền lực ở hậu viện cho nàng.

Sau đó, nàng từng bước cài cắm người của mình, rồi thuận lý thành chương mà tỏ ra mình đã phát hiện ra chuyện gi//an d/íu của hai mẹ con họ, lại khéo léo tiết lộ cho Hầu gia.

Thế nên, hôm nay Hầu gia mới đến đúng lúc như vậy.

Thực ra, trong kế hoạch của nàng, Lý Tầm vốn dĩ sẽ không kìm được lòng mà đến cầu tình. Như vậy là vừa hay có thể chứng thực được những gì nàng đã tiết lộ là sự thật.

Đáng tiếc, tên nam nhân đó quá đỗi làm người ta thất vọng.

Nhưng không sao cả, nàng sớm đã có kế hoạch ứng phó khác.

Trịnh cô bị gi.a.m, Thôi Lư rất nhanh đã "khỏi b/ệ/nh".

Nàng cố ý châm chọc chuyện Trịnh cô tư thông ngay trước mặt Lý Tầm, thấy đối phương vẫn còn lòng che chở, liền lập tức gây gổ với hắn một trận lớn. Sau đó, nàng liền khóc như lê hoa đái vũ mà lao ra ngoài, vừa vặn ngã vào lòng Hầu gia.

Nàng mới là người thông minh nhất trong cái phủ này.

Lý Tầm không thể sinh con, hoặc là không muốn có con với nàng, vậy thì nàng sẽ tìm một người có thể. Dù sao thì, người có quyền uy nhất trong Hầu phủ này, trước nay chưa từng là Thế tử, mà chính là Hầu gia.

Nửa năm sau, nàng đã toại nguyện mang thai.

Lần này, đến lượt Lý Tầm mặt mày xanh mét, hai mắt long lên sòng sọc. Nhưng hắn lại không thể làm gì được, vì hắn cũng không biết tại sao mà mắc phải b/ệ/nh lạ, l.i.ệ. t trên giường.

"Đồ t. iện nh. ân đ/ộc/ á.c, là ngươi!"

Thôi Lư căn bản không thèm để ý đến hắn, ch. ửi mấy câu thì đã sao? Dù sao thì, hễ hắn có một câu nào không phải, tự nhiên sẽ có tiểu tư ngay lập tức nhét tro hương vào miệng hắn.

Bây giờ nàng không cần phải h/ầu h. ạ mẹ chồng, không cần phải nhìn sắc mặt phu quân, Hầu gia lại còn sủng ái nàng lên tận trời, chỉ chờ nàng bình an sinh hạ đứa con trong bụng.

"Ồ, phải rồi, thái y đã xem qua, thai này là một bé trai." Nàng cười tủm tỉm nhìn nam nhân nằm l.i.ệ. t trên giường, giọng điệu hả hê, "Nếu ngươi cứ l.i.ệ. t mãi không khỏi cũng không sao, dù sao thì cơ nghiệp của Hầu phủ, tự khắc sẽ có người kế thừa."

Lý Tầm tức điên lên, vừa há miệng định ch. ửi tiếp, thì tiểu tư bên cạnh đã rất lanh lợi mà b. ịt miệng hắn lại.

"Chậc chậc chậc, vẫn là không yên tâm lắm nhỉ? Lát nữa cứ cho uống một bát thuốc câm đi, giống như ngươi vậy."

Tiểu tư nịnh nọt cười, "í a í a" ra hiệu, tỏ ý đã biết.

Lý Tầm t.ứ. c đến nổ phổi, trợn trắng mắt rồi ngất đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!