3.
Sau ngày hôm đó, dưới sự bảo lãnh của Vương ma ma, ta đã thay thế Cát Tường đến h/ầu h. ạ trong phòng ngủ của phu nhân.
Trước đây, chỉ những gia nô truyền đời mới có được "vinh sủng" này.
Ta chỉ biết trầm mặc, lãnh đạm, trong lòng trong mắt chỉ còn một nhiệm vụ duy nhất là làm cho tốt vai trò của một nh//ục bình phong.
Sự ngoan ngoãn biết điều của ta khiến phu nhân vô cùng hài lòng.
Chỉ một cái phất tay, bà đã đem căn phòng riêng trước đây đặc biệt ban cho Cát Tường, thưởng luôn cho ta.
Ta ngàn ân vạn tạ, nhưng khi quay đầu lại, vừa hay trông thấy cha mẹ của Cát Tường đến thu dọn đồ đạc cho nàng. Ta s.i.ế. t ch. ặt nắm tay, lặng nhìn hai ông bà lặng thinh, từng chút, từng chút một, xóa sạch mọi dấu vết tồn tại của con gái mình.
Nô tài thì làm gì có nhân quyền.
Đây cũng là bài học đầu tiên ta học được sau khi bị bán vào Hầu phủ.
Năm bảy tuổi, thiên hạ đại hạn.
Cha mẹ dắt díu ta cùng các đệ đệ muội muội một đường hành khất đến tận kinh thành.
Lương khô sớm đã cạn, cả nhà ai nấy đều đói đến chỉ còn da bọc xương. Chỉ một phút lơ là, muội muội đã bị đám dân đói c ư ớ p đi, ném thẳng vào vạc nước sôi. Cha mẹ không dám giành lại, chỉ biết ôm ch. ặt lấy đệ đệ, tiếp tục chạy trốn.
Khi xin ăn đến tận cửa Hầu phủ, vừa hay trông thấy quản gia đang gọi một tay buôn người đến để mua bán.
Phụ thân nhẫn tâm đẩy ta về phía trước: "Cầu xin lão gia thu nhận."
Quản gia vốn định giơ chân lên đá, nhưng lại trông thấy gương mặt ta: "Trông cũng xinh xắn đấy chứ."
Cứ như vậy, ta bị bán vào Hầu phủ với giá mười lạng bạc.
Lúc chia tay, mẹ khóc đến xé gan xé phổi: "Phú Quý ơi, đừng trách cha mẹ nhẫn tâm, con theo cha mẹ, sớm muộn gì cũng ch. êc..."
Ta không trách họ.
Mười lạng bạc, đủ để họ quay về quê nhà, gắng gượng qua khỏi năm đói kém này.
Vừa bước vào Hầu phủ, việc đầu tiên là ta bị l ộ t sạch quần áo, bị dội nước giếng từ đầu đến chân ba lần. Một ma ma vạch miệng ta ra xem răng, rồi lại săm soi khắp người xem có vết sẹo nào không.
Kiểm tra một lượt xong, lại có người đến hỏi ta có biết chữ không, có biết làm nghề gì không.
Ta đương nhiên là chẳng biết gì cả.
Ta chỉ có gương mặt này coi như tạm được, không làm b ẩ n mắt quý nhân. Nhưng cũng không thể vào nội viện h/ầu h.ạ, chỉ có thể làm một nha hoàn tạp dịch. Một tháng hai lạng bạc tiền công, bao ăn, bao ở.
Ta tuổi còn nhỏ, không chịu được việc nặng, tranh giành cơm nước cũng không lại các tỷ tỷ khác. Vừa mệt vừa đói, lại không được khóc. Hễ bị người ta trông thấy, sẽ bị lôi ra đ á n h một trận tơi bời.
Vào một lần thực sự không thể gắng gượng nổi nữa, chính Trương ma ma ở nhà bếp sau đã cho ta nửa cái màn thầu.
Ta vội vàng nuốt chửng miếng màn thầu khô cứng ấy, rồi d. ập đ. ầu lạy bà.
"Cầu xin người thương xót Phú Quý, con muốn sống."
Ta biết bà từng có một nữ nhi mất sớm, áng chừng cũng trạc tuổi ta. Trong Hầu phủ rộng lớn này, phần nhiều đều là những kẻ c h è n é p ta, chỉ có bà là chịu cho ta nửa cái màn thầu.
Thế là, ta bám lấy bà, cầu xin bà cứu ta.
Bị ta van nài đến hết cách, bà nghiến răng nói: "Đúng là có một kế sinh nhai tốt, chỉ xem con có chịu được khổ hay không mà thôi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!