Khương Kiến Minh lần đầu tiên nhìn thấy... hay nói chính xác hơn, lần đầu tiên anh "nhận biết" Seth Henry là khoảng bốn năm trước đây.
Cho đến bây giờ, anh vẫn không quên được ngày đó, mình cùng Ryan sóng vai đứng ở sân diễn luyện robot hoàng gia, nhìn thấy chiếc robot được trang bị một thân thần võ kia nội tâm rung động cùng kinh diễm.
Sau đó.
Cảm giác tam quan vỡ vụn khi bị trí não của chiếc robot này quấn lấy.
〈Gâu! Gâu Gâu Gâu! Gâu gâu gâu gâu!! 〉
〈Ô ô ô ô! Gâu Gâu Gâu Gâu Gâu! Gâu ô gâu, ô gâu〉~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~..
Khương Kiến Minh mờ mịt đứng trước mặt robot, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Anh vô cùng cứng ngắc giơ tay lên từng chút một, chỉ vào bảng điều khiển ảo trước mắt, đang điên cuồng làm mới kêu lên: "... Tiểu điện hạ, trí não của robot của người..."
"Nó đích xác vẫn luôn như vậy." Ryan điện hạ đang khom người thay anh mở cửa buồng lái, giờ phút này ngước mắt lên, hời hợt giải thích, "Cho nên giọng nói trí não này em quanh năm luôn luôn đóng lại, quá ồn ào."
Khương Kiến Minh: "..."
Từ đã, nếu như tiểu điện hạ đã tắt giọng nói, tại sao nó vẫn còn có thể làm ầm ĩ trước mắt anh??
Ryan: "Có vẻ như nó thích anh rất nhiều, hơn nữa bình thường Seth chỉ kêu lên như vậy với em mà thôi."
Khương Kiến Minh thập phần thận trọng đặt câu hỏi: "Không không, tiểu điện hạ, người cũng không nghĩ tới, trí não robot của người có chỗ nào không thích hợp sao?"
Không ngờ Ryan thừa nhận rất sảng khoái: "Biết, Seth Henry là trí não đặc thù mà căn cứ đế quốc bí mật nghiên cứu và phát triển, đám nhà khoa học kia đều nói nó có tính không thể khống chế rất lớn, lúc trước tất cả mọi người đều phản đối em chọn nó làm cài đặt."
"Cái gọi là không thể khống chế..."
Khương Kiến Minh nhìn sâu vào buồng lái, nuốt xuống nửa câu sau chạy đến bên miệng, "Chính là học chó sủa sao? " nhẹ giọng nói, "Vậy bây giờ?"
"Nhưng mà…" Ryan xoay người nhảy vào trong khoang, giơ tay khẽ chọc bảng điều khiển ảo một chút, lại chọc ra một loạt tiếng kêu Gâu Gâu, "Em đem tất cả trí não robot cấp S trở lên đều kéo tới làm đánh giá thực chiến, nó là tốt nhất."
Dứt lời, thái tử đế quốc thò người ra, vươn tay ra tay với học sinh trường quân đội bên ngoài robot, "Khương, đi lên thử cơ giáp của em, en dạy anh điều khiển nó."
Sau đó... Về những sau ngày đó, anh điều khiển robot của Ryan có chút nghiện, cùng Seth Henry phối hợp rất tốt.
Ryan chọn trí não, ở phương diện phụ phụ chức năng và năng lực tính toán thật sự không có gì để nói, hơn nữa thỉnh thoảng lại gâu một chút, một khi tiếp nhận thiết lập này liền có thể đáng yêu hơn rất nhiều.
Trong một từ, nó rất thích anh, anh cũng thích nó.
Chạng vạng xuống robot, thể lực Khương Kiến Minh đều hao hết, trực tiếp bị Hoàng thái tử điện hạ từ trong buồng lái ôm ngang ra.
Ryan đau lòng vì anh chơi mệt mỏi, anh còn không nỡ sờ soạng bảng điều khiển, cười nói trí não này thật đáng yêu.
Chính những lời này đã gây ra chuyện lớn.
Khương Kiến Minh người này, trời sinh chính là vật dục cực thấp. Nếu chỉ từ góc độ ăn mặc vui chơi mà suy xét, làm hoàng thân quốc thích cùng làm cô nhi khu ổ chuột, đối với anh mà nói kỳ thật cũng không có khác nhau phi thường lớn.
Cho nên như vậy rõ ràng toát ra yêu thích đối với một thứ gì đó, thậm chí lưu luyến không rời, là chuyện cực kỳ hiếm thấy.
Bản thân anh cũng không nhận ra điều đó, nhưng Ryan nhận ra điều đó.
Vài ngày sau, Ryan đem trí não robot của mình từ trên robot sinh động dỡ xuống.
Sau đó, an bài trên máy tính cổ tay của anh........ Khương Kiến Minh sống chết nghiên cứu không ra, rốt cuộc là làm sao có thể an ổn, đến nay cũng không biết, chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận một sự thật:
Người khiến người ta tam quan vỡ vụn nhất, căn bản không phải là vấn đề trí não biết tiếng chó sủa, hẳn là vị hoàng thái tử điện hạ một khi ta làm được thì thiên vương lão tử cũng không ngăn được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!