Chương 33: (Vô Đề)

Sáng hôm sau.

Ánh sáng ban ngày từ cửa sổ khu trị liệu chiếu vào bên trong phòng, rơi vào cửa khoang hình elip của khoang trị liệu.

Rầm ——

Lớp vỏ ngoài cùng lớp trong suốt lần lượt rơi xuống, khoang trị liệu từ bên trong mở ra.

Một lòng bàn tay đặt trên mép khoang. Cổ tay thuộc về tàn nhân loại không có ngưng kết thể tinh, vì quá dùng sức nên có thể nhìn thấy rõ những khớp xương dưới da.

Khương Kiến Minh thong thả ngồi dậy, ánh mặt trời sáng ngời tận tình chiếu lên bộ quần áo bệnh nhân rộng lớn trên người anh, cũng rơi vào đáy mắt thanh minh của anh.

Anh tỉnh rồi.

Vào mắt là trần nhà màu trắng sạch sẽ, sàn nhà sáng đèn huỳnh quang màu xanh lá cây, điều này có nghĩa là các dấu hiệu cuộc sống của bệnh nhân ở đây không có gì bất thường.

Robot y tế tròn trịa trôi nổi xung quanh, thỉnh thoảng có bóng dáng nhân viên y tế vội vã qua lại.

Ngay cả Khương Kiến Minh cũng không ngờ, một nhân loại tàn nhân bị thương chảy máu còn một lần hao tổn thể lực đến mức hết dầu cạn, cư nhiên là người đầu tiên trong năm đồng bạn tỉnh lại.

Tóm lại, sau khi Khương Kiến Minh đỡ vách tường đứng lên, đi hai vòng dưới dép bông, anh ngoài ý muốn cảm thấy còn tốt, thân thể khôi phục không tệ.

"Các hạ, ngài tỉnh rồi." Một nữ y tá xinh đẹp đẩy xe y tế đi tới, từ đó lấy ra một gói vật phẩm, "Đây là thủ tục trong khoang trị liệu tự động thay quần áo cùng vật phẩm xách tay cho ngài, xin xác nhận và kiểm tra."

"Cám ơn, vất vả." Khương Kiến Minh nhận lấy. Bắt tay vào là một cái túi trong suốt, bên trong chứa quân phục Ngân Bắc Đẩu, găng tay cùng với máy cổ tay của anh.

Anh mím môi nhanh chóng lật một cái, thở phào nhẹ nhõm........ Đồ đạc đều ở đây, bao gồm cả mấy thứ kỳ quái của anh.

Khương Thấy Minh không để ý, trước tiên như không có việc gì đeo vào người, sau đó đem vỏ đạn rỗng bỏ vào trong túi ngực trước của quân trang, lúc này mới an tâm.

Tiếng bước chân từ gần đến xa, lại từ xa đến gần.

Tiểu y tá phía trước kia tựa hồ nhận được tin tức từ xa, không đi được mấy bước lại quay đầu lại đến trước mặt hắn, nháy mắt hỏi: "Quấy rầy các hạ, xin hỏi ngài là Khương Kiến Minh các hạ đúng không?"

"Quan trưởng của ngài đến thăm ngài, mời đi theo tôi."

Khương Kiến Minh ngoài ý muốn nhướng mày.

Sĩ quan của anh... Trung tá Hoắc Lâm?

......

Khu trị liệu Ngân Bắc Đẩu không có phòng bệnh, khoang trị liệu chính là không gian nhỏ của mỗi người. Không cần phải nói, môi trường robot y tế mập mạp này không thích hợp để nói chuyện.

Do đó, có một phòng riêng biệt được thiết lập ở đây dành riêng cho các cuộc trò chuyện ngắn với bệnh nhân cho người thăm khám.

Khương Kiến Minh đi theo tiểu y tá đến phòng khách, cửa tự động màu trắng bạc "ong" mở ra.

Trong phòng, người đàn ông mặc quân phục thẳng tắp lạnh lùng ngồi trên ghế, quả thật là Trung tá Hoắc Lâm.

Tiểu y tá đưa người đến rời đi, Khương Kiến Minh đón ánh mắt lạnh như băng của trung tá đi tới.

Anh kéo ghế và ngồi đối diện và gật đầu: "Thưa ngài, ngài đang tìm tôi sao."

Khuôn mặt nghiêm túc của trung tá khẽ co giật, ngón tay gõ trên đầu gối: "Tôi không cho cậu ngồi xuống."

Khương Kiến Minh cười khẽ một chút: "Xin lỗi, thưa ngài, thể lực của tôi còn chưa hoàn toàn khôi phục, sợ đứng không được lâu."

Anh mặc một bộ quần áo bệnh nhân màu trắng rộng thùng thình, khí độ khi nhìn thẳng với Hoắc Lâm cũng không hề thua thiệt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!