Khương Kiến Minh lúc này dần dần tỉnh táo lại, chậm rãi mặc quần áo, "Không cần uống thuốc, là vấn đề thể chất của tôi."
Đường Trấn: "Vậy thì đi nằm trong khoang trị liệu, thưa ngài, tôi xin nghỉ cho cậu rồi."
"Không cần, " Khương Kiến Minh khoác áo khoác quân phục, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, "Cơn sốt không đáng sợ như vậy, sẽ không trở ngại."
Đường Trấn trợn mắt nhìn.
"Đường Trấn." Khương Kiến Minh tăng thêm ngữ khí, thuận tay nhặt khăn mặt rơi xuống giường, cẩn thận lau mặt một phen, "Tôi đã nói rồi, tôi đến viễn tinh là nghiêm túc. Đây không phải là một hoặc hai ngày nghỉ là giải quyết được, vì vậy không cần phải xin nghỉ phép."
Anh nói được làm được.
Từ luyện tập robot, tập thể dục buổi sáng, đến huấn luyện thể lực, bắn súng ống, thực chiến dã ngoại... Ngoại trừ chương trình liên quan đến tinh cốt không còn cách nào khác, Khương Kiến Minh quả thật đi theo, hạng mục huấn luyện cả ngày xuống dốc.
Tuy nhiên... Cho đến ngày hôm sau, ngày thứ ba, anh đã bị sốt nhẹ lặp đi lặp lại, các triệu chứng suy nhược không giảm và tăng lên.
Khương Kiến Minh đành phải bắt đầu uống thuốc.
Nhưng quả nhiên tựa như anh nói, dược tề cũng không thể có bao nhiêu tác dụng.
Ngày thứ tư, Đường Trấn thật sự nhịn không được, cứng rắn đè Khương Kiến Minh đi đến khu y tế pháo đài, người sau ở trong khoang trị liệu ngủ một ngày quả thật có chuyển biến tốt đẹp, nhưng ngày thứ năm sau khi trở về huấn luyện, rất nhanh lại bắt đầu sốt nhẹ.
"Cậu xem, tôi đều đã nói rồi."
Buổi tối trở lại ký túc xá, Khương Kiến Minh bất đắc dĩ nói với Đường Trấn, "Đây không phải là chuyện xin nghỉ một hai ngày là có thể tốt. Vừa đến thân thể Ngân Bắc Đẩu còn chưa thích ứng được. Chỉ cần được ở đây trong một thời gian."
Lý Hữu Phương từ xa ôm ngực đứng, thần sắc cực độ phức tạp nhìn chằm chằm anh.
Kiều nhỏ giọng nói: "Tên này thật cứng đầu, cứng rắn như vậy có ý nghĩa gì chứ."
Lý Hữu Phương lặng lẽ nhìn Kiều một cái, cậu ta nhớ rõ thành tích của thanh niên này từ sau khi tiến vào Ngân Bắc Đẩu các loại hạng mục cũng không tốt lắm, ở trận đấu thời gian ngày đó biểu hiện đặc biệt kém cỏi, trầm cảm mấy ngày.
Kiều thấy Lý Hữu Phương nhìn mình, vội vàng phấn chấn tinh thần: "Lý, lần sau cậu nhất định có thể thắng cậu ta!"
Hiển nhiên, hiện tại Kiều sau khi bị đả kích thảm hại, lựa chọn chiến lược ôm đùi.
Kỹ thuật robot của Khương Kiến Minh có cao đến đâu, cũng là một tàn nhân bệnh yếu, khí chất nhìn cũng xa cách đạm mạc. Mà Đường Trấn là thiếu gia quý tộc, nhìn không thiếu tiểu đệ, còn luôn cùng người trước lăn lộn cùng một chỗ, hai nữ sinh trong đội thì ở ký túc xá đối diện... Anh quyết định lấy lòng Lý Hữu Phương.
Nói thật, trong lòng Lý Hữu Phương cũng không quá để ý tới thanh niên mập mạp cả người đầy đất vụng về, ngay cả lấy lòng người cũng có vẻ miệng vụng.
Nhưng trong lòng cậu ta lại thật sự mâu thuẫn, chỉ cúi đầu kêu lên hai tiếng buồn bực lừa gạt qua. Không ngờ bóng người bên cạnh nhoáng lên một cái, Khương Kiến Minh lướt qua cậu ta đi về phía cửa ký túc xá.
Đường Trấn phía sau nhíu mày gọi anh: "Tiểu Khương? Cậu còn đi đâu cả đêm?"
"Khu giao dịch," Khương Kiến Minh đẩy cửa ra ngoài, nghiêng đầu lưu lại một câu, "Tôi đi xem thuốc an thần cùng vũ khí, cậu không cần đi cùng tôi."
"Cậu... Trời ạ! Cậu về sớm đi!"
Đường Trấn giật cổ họng hô một cái, Khương Kiến Minh kia đã đóng cửa lại.
"......"
Lý Hữu Phương nhíu mày, khoanh tay sang một bên: "Tôi nói Đường thiếu, người này ở trường cũng vẫn như vậy?"
Cậu ta phiền não xoa xoa lông mày, "Cậu tasinh bệnh cũng không coi mình là tàn nhân sao?"
"Đừng nói nữa, từ khi tôi quen biết cậu ấy bắt đầu cứ như vậy, ba năm nay trở nên trầm trọng hơn." Đường Trấn hiếm khi không có tâm tình hát ngược lại với Lý Hữu Phương, đen mặt chậc chậc một tiếng, "Phục cậu ta."
......
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!