Màn đêm buông xuống, đèn dầu được thắp, ánh sáng nhập nhoạng lúc sáng lúc tối, Lưu Cảnh ngồi xếp bằng, đánh giá quan sát cái trâm cài trên tay.
Cô gái mặc áo khoác đỏ để lại cho hắn một ấn tượng sâu sắc, một mặt là vì nàng yêu ghét rõ ràng, làm việc tương đối lỗ mãng, bất kể hậu quả, nhưng đối với một cô gái mười một mười hai tuổi, hắn cũng không quá hi vọng nàng có được sự bình tĩnh và lý trí.
Ấn tượng khác chính là sự quyết đoán của nàng, ra kiếm là có người chết, hắn không bao giờ nghĩ tới một cô gái mười một mười hai tuổi có thể làm được điều này.
Trên cái trâm cài này có khắc một chữ 'Nhân', đoán là tên cô gái kia, tên thì là Nhân nhưng không biết nàng họ gì, cũng không biết nàng học võ công của ai, nhưng đây chính là loại võ công trên chiến trường, đơn giản, nhanh gọn, không có chiêu thức thừa.
Hơn nữa Lưu Cảnh nhận ra kiếm trên tay cô gái là của danh gia chế tạo, chém sắt như chém bùn, sắc bén dị thường, người bình thường chắc chắn không thể có được, sợ rằng lai lịch của thiếu nữ này không đơn giản.
Lúc này, ngoài cửa truyền tới thanh âm của Triệu Vân, trong giọng nói mang theo sự trách cứ:
Phải luyện võ chứ!
Sự kiện cầu Xuân kia khiến Lưu Cảnh bị ám ảnh, trong lòng tương đối phiền loạn, không có tâm tình luyện võ, nếu Triệu Vân tự mình tới gọi, hắn đành phải đứng dậy cầm thương ra khỏi doanh trướng.
Bên ngoài đại trướng, Triệu Vân ngồi trên lưng ngựa, trong ánh mắt hiện lên sự trách cứ hắn lười biếng, ở bên cạnh Triệu Vân còn một con ngựa khác, Lưu Cảnh tiến lên cười nói:
"Huynh trưởng có biết chiều này xảy ra chuyện gì trong thành Võ Xương hay không?"
"Ý của đệ là vụ án cầu Xuân kia?"
Triệu Vân nghe đám binh lính kháo nhau chuyện nhau, hắn nhìn Lưu Cảnh một cái, có chút nghi ngờ hỏi:
"Việc này có liên quan tới đệ à?"
Lưu Cảnh gật đầu:
"Chính là do đệ gây nên!"
Triệu Vân bình tĩnh nhìn hắn, lạnh nhạt nói:
"Bất kể đệ làm gì ta đều không hỏi tới, ta chỉ quan tâm một chuyện, đó làm thầy dậy võ cho đệ, bây giờ bắt đầu dạy đệ cưỡi ngựa."
Hắn ném dây cương cho Lưu Cảnh, nói:
Lên ngựa đi!
Lưu Cảnh vừa mừng vừa sợ, cuối cùng thì Triệu Vân cũng dạy hắn cưỡi ngựa, hắn học động tác của Triệu Vân, đạp chân vào bàn đạp phóng người lên ngựa, may mà chiến mã vô cùng ôn thuận, chứ không thì hắn phải bẽ mặt rồi.
Lưu Cảnh móc hai chân vào sâu trong bàn đạp, ổn định thân thể, Triệu Vân giật giây cương:
"Nhìn tư thế của ta mà làm, trước luyện cho nhuần nhuyễn thuật cưỡi ngựa, sau này mới luyện tác chiến trên ngựa."
Hai người một trước một sau, chậm rãi phóng ngựa ra thao trường.........
Bên trong thành Võ Xương hiện giờ đã loạn thành một đống, nhiều đội thân binh bộ khúc (lính riêng) của Hoàng Tổ chạy khắp đường phố, lục soát toàn bộ quán trọng, quán rượu, thanh lâu và những nơi công cộng để tìm bắt một cô gái mặc áo đen.
Tiếng ầm ĩ vang lên khắp thành, tiếng mắng chửi liên tiếp, náo loạn vô cùng.
Gần Thủy môn có một quán tư nhân khá lớn tên là 'Thủy lục Đào thị', quán này sau này mới được tu bổ làm nhà trọ, trước là nơi truyền tin và bưu dịch của triều đình.
Quán này có phòng trọ để khách nhân dừng chân, đồng thời còn cung ứng cả lương thực củi lửa, nhưng có một quy định là khách nhân phải tự mình nấu cơm, cho nên đại đa số khách trọ đều ra ngoài ăn cơm, xong đâu đấy mới trở về.
Đây chính là một trong những quán trọ mà Đào thị thương hành mở ở huyện Võ Xương, chẳng qua nó không dành cho khách lạ, chỉ để cho người của Đào thị thương hành nghỉ qua đêm, có thể coi là một khách sạn nội bộ.
Lúc này trong một gian phòng ở hậu viện, nam tử trung niên giận dữ, vỗ bàn khiển trách cô gái áo đen:
"Cháu hứa với ta thế nào, ta tin tưởng cháu mới dẫn cháu ra ngoài du ngoạn, vậy mà cháu đã làm những gì? Mười mấy mạng người đấy! Sao cháu có xuống tay được cơ chứ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!