Trời dần dần sáng, ánh mặt trời chiếu vào bên trong rừng cây, Lưu Kiện núp ở trên một cây đại thụ từ từ mở mắt, thấy cổ họng đau đớn bèn không khỏi nghĩ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Tối hôm qua, hắn đã giết hai gã lính Tào, có thể coi là một lần kinh tâm động phách khi bước chân vào thời đại này, thậm chí mức độ nguy hiểm còn hơn cả thời điểm gặp quân Hoàng Cân.
Nếu không phải hai tên lính Tào khinh thường đối thủ, thì với một chọi hai, khẳng định hắn không phải đối thủ của hai người, chắc chắn sẽ phải chết. Nghĩ lại, hắn vẫn còn cảm thấy sợ.
Nghĩ tới cái túi da, Lưu Kiện đột nhiên ngồi bật dậy, lấy cái túi da treo ở cành cây sau lưng. Cũng vì cái túi này mà suýt chút nữa hắn bỏ mất cái mạng nhỏ, không biết bên trong có thứ gì đáng giá để hắn phải liều mạng như vậy không.
Hắn xem cái đoản kiếm trước, thanh kiếm này không có vỏ, chỉ dùng một tấm vải cuộn bên ngoài. Hắn tiếp tục móc cái hộp hình vuông bằng gỗ lim dát vàng khá nặng ra xem, thấy ngoài mặt có chạm khắc hình cây cỏ, tương đối tinh khảo, điều này làm hắn khá hưng phấn, chẳng nhẽ bên trong chứa châu báu?
Hắn háo hức tới mức gần như ngừng thở, cẩn thận mở hộp ra, thấy bên trong dùng vải vàng làm đệm, tấm vải được buộc túm lại thành hình cái túi, hắn mở ra xem thì thấy bên trong có một quan ấn bằng đồng xanh, núm ấn hình con rùa, nấm hình vuông, chỉ to bằng nắm tay.
Hóa ra là quan ấn, trong lòng Lưu Kiện có chút thất vọng, hắn tìm kiếm xem còn gì nữa không thì phát hiện một bức thư và một cái thẻ trẻ, ngoài ra chẳng còn gì đáng tiền.
Hắn lại cầm cái ấn đồng, nheo mắt đưa lên theo hướng mặt trời nhìn kỹ, phải mất một lúc hắn mới đọc được dòng chữ triện trên ấn: 'Kim bình Đình Hầu ấn' .
Hóa ra đây là ấn của hầu tước, hắn hít một hơi lạnh, chợt nhận ra những người bị giết hôm qua có thân phận không bình thường.
Lưu Kiện không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía khối đá lớn dưới tán cây, chỉ thấy tên nam tử áo trắng vẫn ngồi trên tảng đá lớn, ngơ ngác nhìn bầu trời.
Hình như trời chưa sáng hắn đã ngồi như vậy, trông có vẻ tâm sự nặng nề, chẳng qua Lưu Kiện cũng hiểu, người đồng hành chết đi, trong lòng đối phương chắc chắn rất khó chịu.
Lưu Kiện nhảy xuống đất, đi tới trước mặt hắn, đặt cái túi bên cạnh tảng đá, nói:
"Cái này trả lại cho huynh! Nó không có tác dụng với ta."
Nam tử thở dài một tiếng, người đã chết rồi, trả lại cho hắn thì có ý nghĩa gì nữa chứ?
Đa tạ tiểu ca!
Nam tử lấy phong thư và thẻ tre trong túi, bức thư được viết trên da dê, hắn mở ra đọc một lượt, miệng nở nụ cười khổ.
Ban đầu hắn đã thề sống chết với chủ công của mình, nhất định sẽ hỗ trợ công tử Cảnh về tới Tương Dương an toàn, bây giờ người chết rồi, bảo hắn làm sao giao phó với chủ công đây.
"Kim bình Đình Hầu là ai vậy?"
Lưu Kiện tò mò hỏi.
"Là em trai của chủ công ta, chủ công của ta cũng chính là Kinh châu mục."
Có lẽ do Lưu Kiện cứu hắn nên nam tử này không giấu giếm.
À!
Lưu Kiện giờ mới hiểu, Lưu châu mục trong miệng người này chính là Lưu Biểu, nhưng mà hắn vẫn có chút kỳ quái, em trai của Lưu Biểu ít ra cũng phải chừng 50 tuổi rồi!
Người trên xe trâu rõ ràng là một thiếu niên.
"Người hôm qua chết ở trên xe trâu, chính là... em trai của chủ công huynh?"
"Không phải, là con hắn, cũng chính là cháu trai của chủ công ta."
Nam tử thở dài một tiếng:
"Ta phụng mệnh chủ công tới quận Sơn Dương đón người này tới Tương Dương, không ngờ tối qua gặp đám kỵ binh tuần tiễu của quân Tào,… bị đám người này giết mất, ài!"
'Cháu!'
Lưu Kiện chợt hiểu ra, hóa ra thiếu niên kia chính là cháu của Lưu Biểu, trên đường đi thì bị quân Tào giết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!