Chương 17: Đáp lễ

Trong phòng, Lưu Cảnh ngồi xếp bằng ở một góc, dồn lực lượng toàn thân vào cánh tay phải, đâm một kiếm ra ngoài rồi nhanh chóng thu hồi lực lượng, hắn lắc đầu một cái, một kiếm này chưa được như ý muốn.

Hắn ngồi trong phòng đã hai ngày, hai ngày qua, hắn quên ăn quên ngủ nghiên cứu công pháp Lạc Phượng mà Triệu Vân đã dạy.

Hắn đã cũng dần cảm ngộ được chỗ tinh thâm của công pháp này, công pháp này có hai tác dụng, một là tập trung lực lượng, hai là vận dụng lực lượng.

Tập trung lực lượng chính là vận dụng lực lượng được tích lũy ở đan điền rồi phát lực, đem lực lượng của toàn thân chuyển tới cánh tay.

Mỗi bộ phận trong cơ thể đều có một loại lực lượng, giống như cánh tay không nhấc được vật nhưng bả vai lại vác được, lúc ngồi và lúc đứng lực lượng phát ra không giống nhau.

Bí quyết của Triệu Vân có thể tập trung lực lượng toàn thân lại một chỗ, chủ yếu nhất là đan điền lực, đem lực lượng ở đan điền tập trung vào cánh tay.

Tập trung lực lượng không khó học, thậm chí rất đơn giản, hắn chỉ cần một buổi chiều là học xong, kết quả là một kiếm chặt gãy cây.

Nhưng cái khó chính là vận dụng lực lượng, nghĩa là vận dụng lực lượng trong người tùy thích, ví như bổ ra một kiếm nặng tựa thái sơn nhưng thu hồi lại nhẹ như lông hồng, ví như bổ ra ba phần lực đạo, tới giữa đường bỗng tăng thêm bảy phần, đây chính la chỗ tinh vi của khống chế lực lượng.

Trên chiến trường, hai bên chém giết nhau, người ngoài nhìn vào trông như đánh ẩu đánh loạn, nhưng chỗ huyền diệu trong chiến đấu chỉ có thể lĩnh ngộ trong chiến đấu.

Cho tới bây giờ Lưu Cảnh vẫn không tin có thể dựa vào chiêu số để thủ thắng trong tỷ võ, cũng không tin khí công thần bí trong tiểu thuyết võ hiệp, hắn tin vào võ cổ chú trọng vào lực lượng và kỹ xảo chém giết, đây chính là thuật vận dụng lực lượng đã thất truyền.

Khi hai bên thực sự chém giết, có thể khống chế lực lượng chợt nhanh, chợt chậm, chợt mạnh, chợt yếu, vậy là khả năng thủ thắng cao hơn. Một đao cuối của Triệu Vân chỉ là một nhát chém ngang không có gì đặc biệt, chiêu thức hết sức bình thường, nhưng hắn không cách nào tránh được, nguyên nhân là vì sao?

Lữ Bố tung hoành thiên hạ, vô địch chúng nhân, chẳng nhẽ hắn chỉ dựa vào một bộ kích pháp khác người hay sao?

Phương thiên họa kích của Lữ Bố nghe nói nặng một trăm hai mươi cân, dài hai trượng, hắn có thể sử dụng nó như dùng chùy, khiến đại tướng bình thường không cách nào đỡ được một chiêu, ngoài ra hắn còn sử dụng kích một cách tinh thế, chỉ một chiêu chặt đứt tay của Võ An Quốc.

Trước đây hắn không hiểu những bí mật này, nhưng bây giờ hắn đã hiểu, quan trọng nhất chính là vận dụng lực lượng, hai tay của Lữ Bố có lực nghìn cân nhưng lại có thể dùng lực nghìn cân nhẹ như cầm bông hoa, bảo sao hắn có thể tung hoành thiên hạ.

Võ nghệ của Quan

- Trương

- Triệu Vân thật ra cũng giống như vậy, nhất là một thương phản kích Cao Lãm ngày đó của Triệu Vân, bí quyết chính là cách vận dụng lực lượng này.

Lưu Cảnh rất hưng phấn, hắn bắt đầu hiểu rằng Triệu Vân truyền cho hắn một công pháp trọng yếu, có thể nói nó chính là cơ sở võ nghệ của Triệu Vân, nếu như mình có thể nắm giữ được chỗ tinh thâm nhất, tuy không thể địch nổi Triệu Vân nhưng cũng có thể đánh ngang tay chừng 10 hiệp.

Nhưng mà hắn cũng biết, nếu muốn đạt tới trình độ như cùng Triệu Vân đấu ít nhất cũng phải mất vài năm.

Giờ khắc này, Lưu Cảnh vô cùng cảm kích Triệu Vân, phần ân tình này của đối phương sẽ được hắn nhớ kỹ.......

Thời gian một tháng tuy khô khan nhàm chán nhưng lại thu được rất nhiều tâm đắc võ thuật.

Một tháng này, Lưu Biểu và Thái Mạo dẫn quân xuôi nam tác chiến với Tú châu mục Trương Tân, Lưu Kỳ thay cha trấn giữ Tương Dương, mỗi ngày đi sớm về trễ, không rảnh chiếu cố đến Lưu Cảnh.

Mà trong một tháng này, Lưu Cảnh cũng không ra khỏi nhà một bước, ban ngày ở trong phòng luyện tập thu phát kiếm, cảm ngộ sự tinh vi của lực lượng.

Tối đến hắn lại ở trong sân giơ đao chém ngang dọc, vận dụng cảm ngộ ban ngày vào trong thực chiến, trong một tháng ngắn ngủi, hắn cảm thấy mình như lột xác, võ nghệ tăng vọt về chất.

Bây giờ nếu như hắn gặp lại hai tên lính Tào kia, hắn có thể rất dễ dàng giết chết bọn họ.

Sáng sớm hôm nay, Lưu Cảnh vẫn ở trong phòng luyện kiếm như thường ngày, hắn đã luyện nửa giờ, trên trán hơi rướm mồ hôi, hắn bổ ra một kiếm, bỗng nhiên hắn nhận ra điều gì đó, kiếm ra đang bổ ra chợt thu hồi, quay đầu nhìn lại, hắn thấy Mông thúc không biết xuất hiện ở cửa từ lúc nào.

"Mông thúc, có chuyện gì không?"

Lưu Cảnh cười hỏi.

Mông thúc là người trầm mặc ít nói, vô cùng chiếu cố Lưu Cảnh, Lưu Cảnh cũng vô cùng tôn trọng đối phương, gọi lão là Mông thúc, chưa bao giờ coi lão là người hầu, hơn một tháng qua hai người chung sống vô cùng hòa hợp.

Con người lúc nào chẳng có cảm tình với nhau, Lưu Cảnh cũng nhận được sự cảm kích của Mông thúc, mặc dù cảm thấy Lưu Cảnh không rõ nhiều chuyện thuở nhỏ, nhưng lão chưa bao giờ hoài nghi thân phận của Lưu Cảnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!