"Không khéo, tối nay tôi bận rồi." Kha Dữ kéo khẩu trang, khẽ nở nụ cười công nghiệp.
Thương Lục hơi ngạc nhiên, "Thế à." Hắn bất đắc dĩ nhún vai, cũng không có ý miễn cưỡng Kha Dữ mà chỉ tiếc nuối nói: "Tôi đi một mình vậy."
Người đi được hai mét Kha Dữ mới phản ứng kịp, nếu đối phương cứ nằng nặc muốn xem, anh ở bên cạnh ngược lại càng dễ dàng cư xử hơn một chút.
"Chờ đã nào!" Anh gọi Thương Lục lại.
"Sao thế?"
"Tôi đi."
Thương Lục nhướn mày: "Anh mới nói tối nay bận việc mà?"
"Sao, không chào đón à?" Khẩu trang bị ngón tay câu lấy, Kha Dữ lộ ra nụ cười như có như không, "Vậy tôi về."
Thương Lục giữ chặt anh, bất đắc dĩ thở dài: "Thầy Kha, anh thật sự rất biết cách lạt mềm buộc chặt đấy."
Kha Dữ nghiêng đầu: "Quá khen."
Xung quanh khu làng đô thị có rất nhiều rạp phim nhỏ, nhưng để xem bộ phim được quay toàn góc rộng hoành tráng của Lịch Sơn thì quá phí phạm. Thương Lục chọn rạp GC trong trung tâm thành phố nên phải bắt xe đi. Hai người cùng ngồi ở ghế sau xe taxi, lộ trình dài khoảng ba mươi phút, trong lúc xe chạy Thương Lục say sưa nói chuyện, tình cờ liếc mắt một cái mới phát hiện Kha Dữ đã nghiêng đầu vào cửa sổ xe ngủ mất rồi.
Có lẽ vì khó thở nên anh không kéo khẩu trang lên che mặt hoàn toàn, vẫn chừa miệng mũi ra ngoài.
Dáng vẻ anh ngủ say vẫn đầy đạm mạc thờ ơ, hàng mi dày rậm phủ bóng xuống đáy mắt. Cơn gió đêm từ cửa sổ ghế điều khiển rót vào mang theo cảm giác lạnh lẽo, đèn đường hết đỏ lại xanh, gió cũng tuần tự tiếng vào thổi tung tóc mái lên rồi hạ xuống.
"Bác tài, nhờ anh đóng cửa sổ lại nhé." Giọng nói trầm thấp từ tính của Thương Lục hòa với tiếng cửa sổ xe lịch kịch nâng lên, nhẹ nhàng thẩm thấu vào giấc ngủ mơ màng của Kha Dữ.
Taxi dừng lại trước cửa chính, Thương Lục quét mã trả tiền, xuống xe rồi mới nhận ra Kha Dữ không chỉ kéo khẩu trang che kín mít, còn thuận tiện kéo mũ áo hoodie qua đầu, sống mũi cũng gác lên một cặp kính gọng bạc không biết từ đâu chui ra. Hắn còn chưa hỏi gì, Kha Dữ đã nói:
"Lạnh." Chỉ chỉ lên mũ.
"Cận thị." Lại chỉ xuống cặp kính.
Thương Lục: "..."
Thôi được rồi.
《 Núi 》 là một bộ phim có bối cảnh giả tưởng thuần chủ nghĩa hiện thực, nhưng đồng thời cũng có tính biểu tượng rất mãnh liệt. Thế cho nên từ ngày phim công chiếu đến nay, các nhà phê bình điện ảnh vẫn tranh cãi không ngừng xem rốt cuộc tác phẩm này mang chủ nghĩa hiện thực hay chủ nghĩa siêu thực. Nội dung phim kể về một bộ tộc miền núi còn sót lại trong thời kỳ văn minh hiện đại, hai ngôi làng một xanh một đỏ, từ ngày đầu luôn đối địch đến ngày phải cùng nhau liên thủ chống kẻ thù chung, cuối cùng hy sinh đến dân làng cuối cùng. Toàn bộ phim mang đầy tính thẩm mỹ bạo lực và vẻ đẹp bi kịch cổ điển. Bởi vì nội dung phim quá máu me nặng nề cho nên đành bỏ dở kế hoạch phát hành dịp Tết Nguyên đán.
Sự thật chứng minh sách lược này là vô cùng chính xác, phim chiếu được hơn một tháng mà doanh thu phòng vé vẫn tiếp tục tăng, tuy hôm nay không phải cuối tuần nhưng suất chiếu tối vẫn chật ních khán giả, cần phải xếp hàng để vào rạp.
Thương Lục đi ngang qua tấm poster phun sơn khổng lồ có mặt cả năm diễn viên chính, Kha Dữ đứng ở vị trí thứ hai bên trái, mặt tô sơn sặc sỡ, tay nắm dao găm ở tư thế chiến đấu, vẻ mặt vô cảm, ánh mắt sắc bén.
Thương Lục thờ ơ liếc qua poster, đuôi mắt thoáng thấy Kha Dữ đang lén cong khóe môi.
"Anh cười gì?"
Kha Dữ áp khóe miệng xuống, khẽ huýt một tiếng sáo: "Không có gì."
Cười cậu mù đấy.
Bộ phim kéo dài hai tiếng rưỡi đồng hồ, vai diễn của Kha Dữ xuất hiện ở phút thứ hai mươi. Nhân vật của anh là một thiếu niên thợ săn thiên tài, lại trẻ tuổi nhất bộ lạc. Thời điểm anh xuất hiện cùng tiếng huýt sáo và tiếng trống dồn dập, khuôn mặt được ánh nắng lốm đốm chiếu vào tựa như một con hươu nhỏ uyển chuyển vượt qua những gốc cây mục nát khổng lồ, băng qua khe núi rừng xanh, băng qua cả mũi tên xé gió của kẻ thù.
Trong rạp phim tối om vang lên tiếng xôn xao.
"Là Kha Dữ!"
"Ui kích động quá, dáng người anh ý đẹp quá đi..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!