Chương 7: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trái tim đập lỡ hẳn một nhịp, đôi môi dừng lại cách Thương Lục chỉ khoảng vài milimet.

Một góc độ trí trá rất tuyệt diệu.

Bước chân khựng lại ngay ngoài đầu hẻm, chỉ còn lại tiếng thở d. ốc đầy quỷ quái. Vài giây sau, hai cô nữ sinh mới xô đẩy nhau, vừa lắp bắp "Xin lỗi xin lỗi quấy rầy rồi", vừa kéo nhau chạy thục mạng ra ngoài.

Thương Lục thả lỏng thân thể xuống, quay đầu nhìn theo bóng dáng hai cô gái mặc đồng phục, "Thầy Kha, kẻ thù của anh kia á?"

Hắn dựa vào rất gần, tông giọng trầm thấp cố ý trêu chọc, hơi thở phả nhẹ vào vành tai thơm thoang thoảng.

Vành tai anh nóng bừng, có lẽ là vì lời nói dối quá vụng về, vừa rồi lại còn không biết xấu hổ yêu cầu hắn hôn, giờ phút này Kha Dữ không dám ngẩng đầu, chỉ đành đẩy hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tránh ra."

Thương Lục lùi lại một bước, đang định chế nhạo thêm mấy câu thì chợt liếc mắt thấy bóng hai nữ sinh kia quay đầu ——

"Đừng nhúc nhích." Hắn hạ giọng, một tay chống tường, tay kia đột ngột ấn Kha Dữ vào lòng mình.

Trong lúc không kịp phòng bị, hơi thở nóng rực của đối phương nháy mắt đã ập vào mặt Kha Dữ. Anh mở to hai mắt, bên tai chỉ nghe được giọng nói lạnh lùng nhuốm màu hung dữ của Thương Lục: "Nhìn cái gì, cút mau."

Lại thêm một chuỗi bước chân xô đẩy nữa, trong gió đêm còn nghe được giọng hai cô gái oán trách nhau: "Đã nói không phải rồi mà! Làm sao Đảo Nhỏ lại có mặt ở chỗ này được!"

Lần này Thương Lục không dám buông anh ra quá nhanh, "Chờ một chút đi."

Kha Dữ cứ thế phải chịu đựng cảm giác bị giam giữ trong ngực đối phương.

"Đảo Nhỏ là gọi anh à?"

Kha Dữ căng da đầu đáp: "Nghệ danh."

Thương Lục nhướn mày: "Hai nữ sinh trung học đuổi theo anh làm gì?"

"Các, các cô ấy..." Có thể có lý do gì chính đáng được! Kha Dữ nhắm mắt bất chấp nói một hơi: "Mẹ các cô ấy là khách hàng của tôi!"

Thương Lục: "..."

Thất kính rồi.

Kha Dữ dùng sức đẩy hắn ra: "Cảm ơn, mau cút."

"Cảm ơn mồm thôi á?" Thương Lục chậm chạp đuổi theo, ngữ khí như muốn được voi đòi tiên: "Tôi vừa giúp anh trốn kẻ thù hai lần đấy nhé."

"Hai lần" nhấn cực kỳ mạnh, "kẻ thù" lại mang theo ý hài hước rõ ràng.

Phiền phức thật.

"Được được được, tôi mời cậu ăn cơm, mời ăn cơm được chưa."

Tiệm cơm cũng không dễ tìm. Thương Lục đi theo anh xuyên qua năm bảy con hẻm nhỏ, ngang qua vô số tiệm ăn, quầy quà vặt, chòi ăn khuya bán đủ món trời nam biển bắc, rốt cuộc không nhịn nổi nữa: "Này, anh vẫn chưa thấy đói bụng sao?"

Kha Dữ vứt cho hắn một điếu thuốc: "Sắp tới rồi."

Thương Lục tiếp lấy: "Tôi không biết hút thuốc."

Hắn không nói "không hút" mà là "không biết hút", Kha Dữ cảm thấy cách dùng từ này quá đáng yêu, cười như không cười nói: "Không biết à, để tôi dạy cho nhé."

Cuối cùng bọn họ dừng trước một quán ăn Triều Sán* ở gần cảng cá. Mặt tiền cửa hiệu không lớn chỉ bày năm cái bàn, ông chủ hiển nhiên đã quen mặt Kha Dữ, lập tức ló đầu ra khỏi quầy bắt chuyện: "Hôm nay đến trễ thế."

*Triều Sán: một vùng văn hoá

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!