Chương 6: (Vô Đề)

Ánh đèn tù mù bao trùm lên căn phòng trọ một thứ ánh sáng trắng bệch không hề mỹ cảm, Kha Dữ mặc áo ngủ đứng dưới ánh đèn đó, đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, sắc mặt biến đổi vội vàng xoay người ——

Thương Lục giơ tay một cái là túm được ngay.

Hắn kéo cánh tay anh, từ trên cao nhìn xuống: "Anh chạy làm gì?"

Xấp giấy trong tay bị siết chặt rồi buông lỏng, Kha Dữ lạnh lùng nói: "Buông tay ra."

Thương Lục rất hứng thú nhìn khuôn mặt kìm nén tức giận của anh. Không biết vì sao mà người trước mặt hắn dường như rất căng thẳng, toàn thân cứng đờ, thậm chí đến thở cũng không dám dùng sức.

Tình cảnh này cực kỳ giống phân cảnh drama phim cổ trang thần tượng ba xu, Thương Lục bật cười, buông tay hài hước nói: "Thầy Kha ơi, anh đang cầm bản thảo của tôi đấy."

Kha Dữ bối rối rũ mắt, "Ai thèm bản thảo của cậu..." Ánh mắt anh hơi dừng, đây là —— "Kịch bản phim?"

Thương Lục rút xấp giấy ra khỏi tay anh, cũng không định giấu giếm.

"Cậu học làm phim à?"

Thương Lục đáp nửa thật nửa giả: "Không tính là học, thích thôi."

"Cho tôi xem đi."

Ánh mắt tạm thời rời khỏi xấp bản thảo, Thương Lục ngạc nhiên nhìn Kha Dữ: "Anh đọc hiểu?"

Kha Dữ nói không chớp mắt: "Không hiểu, nhưng cảm thấy hứng thú."

Anh nhanh chóng lật từng trang từng trang, lại quay về trang thứ nhất —— Lần này tốc độ xem đã chậm đi rất nhiều, mười hai bức bản thảo của cảnh đầu tiên phải xem đến hai phút. Thương Lục vẽ tranh bằng bút máy, bút pháp hào phóng không câu nệ tiểu tiết nhưng rất hiếm khi xóa hoặc sửa —— Dường như vào giây phút hạ bút là hắn đã tràn ngập tự tin.

Thương Lục ho nhẹ một tiếng: "Chỉ là bản nháp thôi."

Ánh mắt tập trung vào một khung cảnh có bố cục tầm xa rộng lớn, Kha Dữ nhận ra đó chính là một ngã ba trong làng đô thị, thản nhiên khen ngợi: "Góc máy đẹp đấy."

Thương Lục đào di động ra từ chiếc giường hỗn độn: "Trong này có storyboard chính thức, anh muốn xem không?"

Kha Dữ lúc này mới kinh ngạc hỏi: "Cậu ngủ trên nệm?"

Ngước mắt đảo qua phòng ngủ, chỉ thấy một tấm nệm cao su to rộng trải thẳng xuống sàn, bàn làm việc và ghế xoay đặt sát cửa sổ để lấy ánh sáng, trên bàn có một cái đèn bàn tùy tay mua tạm, mấy bộ quần áo đơn giản treo trên giá áo giản dị nhìn qua là đếm được hết số lượng. Kha Dữ giật mình hiểu rõ, hóa ra Thương Lục cũng giống anh, không có ý định ở lại nơi này lâu dài.

"Tôi bị lạ giường," Thương Lục trả lời, "Chuyển nhà phải mang theo nệm."

Thời còn ở Pháp hắn thường xuyên chạy về vùng nông thôn vẽ cảnh và sưu tầm phong tục, mỗi lần đi hết mấy tháng trời, chiếc nệm này đã theo chân hắn vào nam ra bắc, đôi khi còn vượt cả đại dương. Trong những trang viên hẻo lánh vùng nông thôn đó, người hướng dẫn đến đón trễ giờ sẽ luôn tìm thấy một chiếc nệm lớn được chất giữa đống rơm, sau đó mới nhìn thấy hắn nằm ngửa bắt tréo chân phơi nắng bên trên.

Micro thu âm bọc lông xù cố định giữa không trung đón gió, hắn giơ tay suỵt một tiếng, nói chuyện bằng tiếng Pháp: "Xin chờ một lát, để trận gió này thổi xong đã."

Kha Dữ mỉm cười phát hiện ra Thương Lục là người có gì đáp nấy, bên trong vẻ kiệt ngạo bất cần là cảm giác ngoan ngoãn đáng ngạc nhiên..... Đáng yêu thật.

Anh nhìn người thanh niên cao lớn ôm theo nệm chuyển nhà, cảm thán, "Tùy hứng quá nhỉ."

"Tôi không thích mấy thứ tạm bợ." Thương Lục nói rồi mở album trong điện thoại lên: "Xem không."

Nét mực màu đen biến thành từng mảng màu rực rỡ, bút pháp vẫn hào phóng như cũ, từng chuyển động đóng mở góc rộng mang đến cho bức tranh vẻ ấn tượng khó tả.

Trong nháy mắt Kha Dữ quên cả thở.

Không giống như bản thảo bút máy, những hình ảnh này không cần anh phải vận dụng trí tưởng tượng mà trực tiếp diễn giải tỉ mỉ ra ngay trước mắt.

"Tôi xem thêm mấy bức nữa được không?"

"Cứ tự nhiên."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!