Chương 50: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai phòng ngủ một lớn một nhỏ đều ở trên tầng hai, bố cục kiểu "mẹ bồng con" rất kỳ quặc, phòng nhỏ bên trong, phòng lớn bên ngoài dùng chung một cánh cửa, người ở phòng nhỏ nếu muốn ra ngoài phải băng qua phòng lớn. Kha Dữ dẫn hắn vào phòng ngủ nhỏ, đẩy cửa ra: "Đây là phòng trước đây của tôi, cậu ngủ chắc hơi chật, nhưng dù sao cũng chỉ ở một đêm, chịu khó nhé."

Chiếc giường đơn 1m2 đặt sát vào tường, cuối giường có dựng một kệ sách chất đầy sách vở đồ đạc nhưng không bừa bộn. Kha Dữ mở tủ quần áo, ôm ga trải giường và chăn đệm sạch ra trải.

"Phụ một chút đi." Không nghe tiếng đáp, anh quay đầu trông thấy Thương Lục đang hứng thú dào dạt nhìn chằm chằm vào kệ sách của mình.

"Sách giáo khoa cả thôi." Anh ném đồ xuống giường, đi qua đứng bên cạnh hắn. "Sách giáo khoa ba năm cấp 3, sách bài tập sách tham khảo đủ thứ hết. Bà tôi tiếc không muốn vứt đi, nghĩ sau này sẽ còn dùng đến. Về sau bà bị bệnh Alzheimer, luôn cho rằng tôi vẫn còn đang đi học."

Thương Lục rút một quyển ra lật lật, "Không giống chương trình học của tôi."

"Nói nhảm."

Hắn lật đến một tờ giấy kẹp giữa hai trang sách, "Cái gì thế?" Thương Lục nhấc ra, là nét chữ thanh mảnh tinh tế của con gái, phần mở đầu viết "Mến gửi Kha Dữ", sau đó tiếp tục thì thầm đọc: "... Tớ đã thích cậu từ lâu, vào mỗi giờ thể dục buổi sáng ——" Kha Dữ vươn tay muốn cướp nhưng hắn đã nhanh nhẹn giơ cao tay lên, xoay người ra lệnh: "Suỵt, đừng nghịch nào."

"Chắc là cậu không biết đâu, chỉ cần nhìn cậu cười một cái, tớ sẽ cảm thấy hôm nay trời rất đẹp. Trông thấy cậu không vui, tớ cũng buồn theo. Mỗi lần đi ra căn tin thoáng nhìn thấy cậu, tớ luôn hồi hộp không thở nổi..." Thương Lục ho một tiếng, cảm thấy mình không nên xem nữa. Ngoái đầu lại, Kha Dữ đang dùng sắc mặt lạnh băng nhìn hắn chằm chằm, đôi mắt đen tuyền dường như hơi bực bội... Không, là tức giận thật, giận đến mức đáng yêu.

Thương Lục bật cười, gấp tờ giấy lại: "Bạn gái cũ?"

Với diện mạo và khí chất của Kha Dữ, thời học sinh chắc chắn phải nhận được vô số lá thư tình, nhưng chỉ có bức thư này là được cất giữ hoàn chỉnh.

"Không phải."

Gấp rồi lại gấp, Kha Dữ thuận tay nhét bức thư vào một cuốn sách khác: "Là một cô gái tôi từng thích trước đây."

Thương Lục giật mình, không ngờ Kha Dữ lại thẳng thắn như thế, đồng thời cũng hơi hơi khó chịu.

Hắn tế nhị hỏi: "Thế vì sao không quen nhau?"

"Không có tư cách." Kha Dữ đáp rất tự nhiên, "Chuyện không có kết quả, tại sao lại muốn bắt đầu?"

Thương Lục cảm thấy tâm thái mình không quá ổn: "Cô ấy ưu tú đến thế cơ à, đến anh mà cũng nghĩ mình không xứng với người ta?"

"Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, khi đó trong mắt tôi, cô ấy là người tốt nhất xinh đẹp dịu dàng nhất trên đời."

Thương Lục: "... Ờ."

Hắn quay người hất hất ga trải giường muốn kéo ra, Kha Dữ cũng giúp một tay, bình tĩnh hỏi: "Nếu đổi lại là cậu, cậu có chấp nhận không? Dưới tình huống biết trước sẽ không có kết quả gì ấy?"

Thương Lục xụ mặt đáp: "Không."

Ga trải giường rung bần bật như đang hờn dỗi.

Động tác của Kha Dữ hơi dừng: "Thế à."

Trải xong giường đơn lại chuyển qua trải giường đôi. Giường chiếu trong nhà đều cũ kỹ, hơn nữa ngoài đảo quá nhiều hơi ẩm, dù có sơn bóng bảo vệ thì vẫn bốc lên mùi mốc thoang thoảng. Tuy nói căn nhà đã rất lâu không có người ở nhưng thật ra không quá bụi bặm, có vẻ vẫn có người thường xuyên tới quét dọn. Nhà cũ đương nhiên chỉ có một phòng tắm, trên bức tường trét xi măng được đóng một cái kệ đơn giản đựng đồ dùng vệ sinh.

Thương Lục đi tắm trước, áo ngủ và khăn lông phải đặt bên ngoài, Kha Dữ tốt bụng nhắc nhở hắn hướng nước nóng và nước lạnh đặt ngược nhau. Tắm được một nửa thì đèn trần chớp chớp mấy cái, ngôi nhà rơi vào bóng tối hoàn toàn. Kha Dữ ngồi chờ ngoài bàn bát tiên, thấy thế bình tĩnh nói vọng vào: "Chắc là đứt cầu dao rồi, chờ tôi tí."

Nghe có vẻ là rất quen thuộc với cảnh này.

Mở đèn pin trên điện thoại lên, sờ soạng một lúc cũng tìm được hộp công tơ cũ trong nhà, giọng anh mơ hồ vì có chút khoảng cách: "Không phải đứt cầu dao."

Qua cánh cửa kính dán mờ, Thương Lục chỉ nhìn thấy một chùm sáng đi qua đi lại và bóng người bị kéo dài thật dài trên tường. "Cúp điện sao?" Hắn hỏi.

Qua một lát mới nghe Kha Dữ trả lời: "Ừ, chắc là cúp điện."

Đây cũng là chuyện thường thấy ngoài đảo, đặc biệt là trong những ngày mưa bão, việc sửa chữa có khi phải tốn hàng giờ đồng hồ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!