Con xe xịn giá ba triệu quá bắt mắt nên Kha Dữ không dám cho dừng trước cửa nhà, đành xuống xe ở khu vực ngoài làng đô thị.
Đã gần mười giờ tối, đường phố quạnh quẽ, ngoại trừ hàng ăn khuya ra, các quầy hàng khác đều đã dọn dẹp đóng cửa. Quần áo cũ bị Kha Dữ ném trong xe, trên người anh vẫn mặc áo sơ mi, nút cài cổ áo rộng mở để lộ ít xương quai xanh. Gió biển thổi tới, mùi tanh hôi trên cảng cá đã phai nhạt đi ít nhiều, Kha Dữ đứng lẳng lặng một chỗ hút cho xong một điếu thuốc.
Tư thế đứng của anh rất thả lỏng, một tay gác lên lan can, tay kia kẹp điếu thuốc rủ xuống, đôi chân dài tự nhiên vắt chéo. Ánh đèn đường màu cam chỉ chiếu vào một nửa sườn mặt, theo động tác ngửa đầu nhả khói, chiếc cằm được ánh sáng phác họa thành một đường cong tinh xảo.
Đó là những gì Thương Lục nhìn thấy khi vừa từ xa bước tới.
Ngọn đèn chiếu lên đối phương quá mù mờ, nên hắn không nhận ra người kia chính là Kha Dữ.
Bản năng quay chụp của hắn rất mãnh liệt và trực tiếp, hắn lập tức giơ di động, hoàn thành một chuyển động camera đơn giản mà không cần đến dụng cụ ổn định.
Một chùm sáng từ xa tới gần đột ngột đâm thủng hình ảnh, là một chiếc taxi trống không có khách. Chiếc xe hơi giảm tốc độ mà không dừng hẳn, cửa sổ xe hạ xuống, người bên trong hỏi vọng ra: "Có đi không?"
Cánh tay nâng lên lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, ngón tay dài mảnh gạt bớt tàn bụi, sau đó giọng nói lãnh đạm vang lên: "Không đi."
Chiếc xe màu lục đậm nhấn chân ga, nhanh chóng rời khỏi phạm vi ống kính.
Thương Lục tắt camera rồi bước tới, đến gần rồi hắn mới nhận ra người có góc nghiêng xuất sắc kia là ai..... Gặp ma thật rồi, đi một vòng sưu tầm hình ảnh, hai lần dâng lên d. ục v. ọng sáng tác thì lần đầu là vì Kha Dữ, lần thứ hai con mẹ nó vẫn tại Kha Dữ.
Hắn dừng lại ở khoảng cách năm sáu bước chân, hô lên: "Thầy Kha."
Dường như Kha Dữ vừa bừng tỉnh khỏi thế giới riêng, anh không lập tức quay đầu mà ném đầu lọc thuốc lá xuống chân giẫm tắt, sau đó thong dong tháo chiếc khẩu trang mắc một bên tay tròng lên mặt, còn đ. è xuống cho bằng.
Thương Lục nhìn anh rất hứng thú, chờ đối phương đeo khẩu trang xong mới tiếp tục đến gần, "Khéo thế?"
Vóc dáng hắn quá cao, Kha Dữ phải ngẩng đầu lên mới nhìn thấy rõ mặt.
Không biết vì sao, Thương Lục cảm giác ánh mắt lần này dài hơn những lần trước đó rất nhiều.
Porsche 911. Kha Dữ xác nhận hắn đúng là có vốn liếng để đi làm trai bao.
Đến gần thêm một chút, Thương Lục mới ngửi được mùi rượu mơ hồ lẫn trong mùi gió biển tanh mặn.
"Anh uống rượu à?" Thương Lục hỏi.
"Ừ."
"Cùng về không?"
"Được."
Thương Lục cụp mắt quan sát trạng thái, xác định bước chân anh vững vàng không lảo đảo mới tiếp tục cùng anh đi sóng vai. Hai bên rơi vào im lặng, chỉ có một ít cánh hoa được gió cuốn bay lướt qua.
"Tối nay thầy Kha có tiệc xã giao à?"
"Cậu có bạn gái hả?"
Hai người đồng thời mở miệng, Kha Dữ im bặt nâng mắt, trông thấy Thương Lục bật cười: "Vẫn chưa có."
Đầu óc Kha Dữ bị cồn điều khiển đến hơi mơ màng, "Thế à."
Hóa ra không phải quan hệ yêu đương chính thức...
Anh suy nghĩ thêm một chốc, uyển chuyển hỏi: "Nếu có một cô gái vừa xinh đẹp vừa giàu có đưa ra yêu cầu kết giao, nhưng lại không phải quan hệ chính thức, cậu sẽ làm thế nào?"
Thương Lục: "...?"
Tâm trạng có hơi phức tạp..... Hiểu rồi, nhất định là chị phú bà lần trước đưa ra yêu cầu "mua đứt", cho nên anh mới không thể không cân nhắc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!