Đặt vali vào cốp xe xong, Thương Lục lại vòng sang bên kia kéo cửa xe cho Kha Dữ, còn chu đáo che tay lên đầu, lịch thiệp không chê vào đâu được. Chiếc Tesla nổ máy êm ái, di chuyển vững vàng, chỉ còn nghe được tiếng hạt mưa nện ầm ầm lên trần xe. Gió bên ngoài mạnh đến mức uốn cong cả cây cối hai bên đường.
Kha Dữ tháo mũ hất hất tóc, Thương Lục cầm vô lăng liếc nhìn anh một cái, cảm giác đối phương rất giống con cún mắc mưa.
Thời tiết quá khắc nghiệt, chỉ mới hơn 8 giờ mà lại khiến người ta nghĩ lúc này đang là đêm hôm khuya khoắt. Xe rời khỏi sân bay nhưng không tiến vào đường cao tốc mà chậm rãi dừng bên vệ đường cạnh trạm thu phí.
"Chuyện gì thế?" Kha Dữ nắm vành mũ, đôi mắt ẩn sau cặp kính không độ hơi mờ mịt trong bóng đêm.
Thương Lục cởi dây an toàn. Hắn vốn cao to, chỉ cần hơi cúi người là thân thể gần như bao phủ lên người Kha Dữ, không khí xung quanh anh cũng thoang thoảng mùi nước hoa.
Kha Dữ hơi trốn ra sau, cố gắng trấn tĩnh hỏi: "Cậu định làm gì?"
Một tay hắn chống lưng ghế, tay kia vươn ra, Kha Dữ đang sửng sốt thì mắt kính đã bị người ta tháo xuống, gọng kính gập vang lên tiếng lạch cạch nhẹ nhàng, khẩu trang cũng bị kéo xuống theo. Thương Lục nói: "Không làm gì hết, muốn nhìn anh thôi."
Những lúc căng thẳng Kha Dữ đều vô thức muốn nuốt nước bọt, chỉ là khoang xe lúc này quá yên tĩnh, tiếng mưa rơi ầm ĩ ngăn cách bên ngoài nên anh không dám nuốt, sợ rằng một tiếng động nhỏ như thế thôi cũng sẽ khiến hiệu ứng mất khống chế liên hoàn xảy ra.
"Nhìn đi nhìn đi," Anh không dám đối diện quá lâu với Thương Lục, đành cụp mắt xuống, mất kiên nhẫn chế nhạo, "Sau này đóng phim cho cậu nhìn đến phát nôn luôn, được chưa."
Thương Lục ngồi thẳng trở lại, giọng nói mang cười: "Tôi không từ chối đâu."
Khoảng cách từ sân bay ra đảo mất gần 80km, trời mưa to, xác suất gặp nguy hiểm quá cao nên Thương Lục không dám đi nhanh, mất gần một tiếng đồng hồ mới lên được cây cầu vượt biển. Hai bên là sóng biển cuồn cuộn đen kịt, gió mưa vần vũ làm người ngồi trong xe thậm chí còn có cảm giác lắc lư. Cây cầu vượt biển trong màn mưa không nhìn được điểm cuối, chỉ có hàng đèn đường màu vàng cam là quật cường chiếu sáng. Đến khi rời khỏi cầu, hai người mới cùng thở phào nhẹ nhõm.
Kha Dữ ngượng ngùng: "Xin lỗi, tại tôi hẹn cậu mà không xem dự báo thời tiết."
Anh bị nhốt trong biệt thự ngăn cách thế giới bên ngoài, Cục Khí tượng phát đi mấy bài cảnh báo màu cam cũng không hay biết.
Nhưng Thương Lục chắc chắn có biết.
Từ ngày gặp nhau ở phim trường đến hôm nay là ba ngày, hắn có vô số thời gian để xem dự báo thời tiết và đổi ý, nhưng hắn không hỏi một tiếng nào, cũng không liên lạc với anh để bàn bạc lại.
Thương Lục không có vẻ gì là bị thời tiết ảnh hưởng: "Không sao, sau này hẹn hò cũng không cần xem."
Kha Dữ: "... Ai nói chúng ta hẹn hò?"
Thương Lục nghiêng đầu liếc một cái, nhẹ nhàng hỏi lại: "Hóa ra không phải à?"
"Tôi tìm cậu là để..." Kha Dữ nhìn chằm chằm vào cần gạt nước, "Để thảo luận kịch bản phim."
Không hổ là người "Yêu đương không bằng quay phim điện ảnh", hắn nghe xong lập tức thu lại tâm tư tán tỉnh, "Nói ở đây luôn?" Thương Lục trầm ngâm, "Tôi tưởng nơi này là quê anh chứ."
"Phải, mà cũng không phải."
"Lần trước nghe anh nói tiếng Quảng Đông với bà, tôi đã nghi rồi. Tôi tưởng anh là người Triều Sán."
"Tôi biết nói cả tiếng Triều Sán."
Thương Lục bật cười: "Giỏi quá, tôi không nghe hiểu tiếng Triều Sán đâu. Anh cũng nói chuẩn như tiếng Quảng à?"
"Không thường xuyên nói, hơi cứng lưỡi."
Xe chạy dọc theo con đường ven biển, hai bên lắp dải phản quang màu vàng phác họa ra độ cung của đường bờ biển dài dằng dặc. Mưa lúc này đã nhỏ lại, hai người đi thêm 20km nữa mới nhìn thấy ánh đèn nhà cửa lốm đốm, trong đêm tối có vẻ rất thưa thớt. Đây là một thị trấn nhỏ, ngoài đường không có bóng người. Kha Dữ chỉ đường cho hắn, bỗng nhiên chợt nhớ ra: "Cậu đặt khách sạn ở đâu thế?"
Thương Lục đảo tay lái quẹo vào đường nhỏ, "Chưa đặt."
Khách sạn mà hắn đặt thật ra ở trong nội thành, vốn tính toán qua hôm sau mới lên đảo tìm Kha Dữ, nhưng tất nhiên hắn không có ý định nói cho anh nghe. Con đường rất hẹp, hắn phải tập trung lái xe nên chỉ thuận miệng giải thích: "Đưa anh về nhà xong sẽ đặt khách sạn, thời tiết thế này chắc không đến mức full phòng đâu."
Lại quẹo thêm một lần nữa vào đến cuối hẻm, nơi đó có hai ngôi nhà nằm nghiêng trong góc, đèn đường ở quá xa nên nơi này trông khá tối tăm.
"Tới rồi." Kha Dữ nói rồi cởi dây an toàn xuống xe trước, đế giày giẫm lên mặt đường làm bọt nước bắn tung tóe. Anh mở khóa kéo túi hông ba lô, lấy ra một chùm chìa khóa kiểu cũ. Thương Lục giúp anh lấy vali: "Trễ thế này rồi, tôi không vào nhà quấy rầy đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!