Nghe anh nói muốn về đảo Nam Sơn, Thang Dã lập tức cự tuyệt.
"Bà em đang ở đây, em về đảo làm gì?"
Ông ta không thèm che giấu ánh mắt hoài nghi, Kha Dữ bị nhìn chằm chằm cũng chỉ nhẹ nhàng nói: "Trở về lấy ít đồ."
"Thứ gì?"
Kha Dữ đành phải nói thẳng: "Tuy bà tôi đã không còn tỉnh táo nhưng vẫn có cảm giác bất an khi ở trong môi trường xa lạ. Tôi phải về lấy cho bà ít đồ dùng sinh hoạt quen thuộc, cả tấm áo liệm bà tự may cho mình nữa."
"Áo liệm?"
"Tập tục ở quê bà, sau khi chết phải mặc chiếc áo liệm mình tự tay may để người nhà tìm thấy mình, bố mẹ mới nhận ra mình." Kha Dữ nhíu mày, "Thôi, để A Châu đi với tôi cũng được."
A Châu nghe vậy ngẩng đầu, Thang Dã cũng nhìn sang gã nhân viên thân tín trung thành của mình, cười nhạt một tiếng: "A Châu là trợ lý của tôi, em cứ sai phái anh ta suốt thế?"
Kha Dữ phớt lờ câu hỏi mà châm chọc ngược lại: "Thế anh giam tôi cả đời đi."
Cuối cùng Thang Dã vẫn nhượng bộ.
Anh không thích ngồi xe, bệnh say xe từ nhỏ đến lớn không thuyên giảm, ngồi quá lâu sẽ dễ chóng mặt buồn nôn, đoạn đường cao tốc dài 500km gần như là muốn lấy mạng nên Thang Dã phải cho phép anh ngồi máy bay trở về Sán Thị*. Thịnh Quả Nhi đi theo, nhưng vừa xuống sân bay đã được Kha Dữ cho nghỉ. Ẩm thực Sán Thị nổi danh số một cả nước, mấy năm nay Thịnh Quả Nhi đã ăn muốn quen miệng, tuy có thèm thật nhưng cô nàng vẫn muốn ra đảo ngắm tua bin gió hơn.
Kha Dữ lại từ chối rất dứt khoát, chỉ dùng một câu qua loa "sắp có bão" để đuổi cô nàng đi.
*Sán Thị tức thành phố Sán Đầu, một thành phố ven biển thuộc tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc, cũng là một trong 6 đặc khu kinh tế của Trung Quốc. Đây là một trong những cảng nhượng địa cho phương Tây buôn bán vào thế kỷ 19 và là trung tâm kinh tế phía đông tỉnh Quảng Đông.
Đúng là có một cơn bão sắp đổ bộ.
Bão thường không xuất hiện vào mùa đông, hai mươi năm qua cũng chỉ đổ bộ khoảng một hai lần, lần này là lần thứ ba. Trước đó một tuần, dự báo thời tiết đã ra rả cảnh báo khắp nơi, chuyến bay của Kha Dữ bị delay bốn tiếng đồng hồ. Thịnh Quả Nhi và anh cùng ngồi trong khoang hạng nhất, sau khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn, hai người cùng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sấm sét ầm ầm giữa đêm tối, từng hạt mưa nặng nề lướt qua cửa kính, ánh đèn thành phố rực rỡ bên dưới dù bị mưa to tuôn xối xả vẫn không hề mất đi vẻ huy hoàng.
Thịnh Quả Nhi kéo tấm che cửa sổ ngăn cách những tia chớp hãi hùng đáng sợ bên ngoài. Cô quay đầu nhìn, Kha Dữ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết có ngủ thật hay không. Vành mũ ngư dân màu đen ép xuống cực thấp, khẩu trang không dám cởi ra chỉ hơi kéo xuống khỏi mũi một chút, bộ dạng ngoan ngoãn như một cậu nam sinh nhỏ tuổi. Thịnh Quả Nhi đang trong cơn mềm mại tràn ngập thì Kha Dữ thình lình mở mắt, "Quả Nhi, em có sợ bão không."
Thịnh Quả Nhi vội thu ánh mắt, xấu hổ nói lảng: "Vừa rồi check in xong em nghe nói ngày mai sẽ đổi chuyến bay, không biết có thể bay về không nhỉ?"
Kha Dữ nhắm mắt, nghe thế hơi nhếch môi: "Thì không về nữa."
"Hả? Vậy sếp Thang..."
"Sắp chết rồi."
Thịnh Quả Nhi: "..."
"Anh sắp chấm dứt hợp đồng với công ty, em muốn đi theo anh hay ở lại Thần Dã?"
"Cần gì phải hỏi! ——" Cô nàng hốt hoảng nhìn hành khách ngủ mơ màng xung quanh, hạ giọng nắm tay Kha Dữ: "Cần gì phải hỏi?! Đương nhiên em đi theo anh rồi."
Kha Dữ cười: "Ừ, ngoan lắm, qua năm mới giới thiệu bạn trai cho em."
Thịnh Quả nhi lập tức u sầu: "Em cao đến 1m72 đấy, bạn trai mà không cao đến 1m9 thì không được đâu. Em thấy như Thương Lục cũng được, nhưng anh ta đẹp trai quá."
Kha Dữ vẫn giữ tư thế khoanh tay trước ngực, nhắm mắt gối đầu lên gối cổ, ngữ khí và sắc mặt thờ ơ như nhau: "Quên cậu ta đi."
Thịnh Quả Nhi nhập diễn: "Ngọc Long núi tuyết vừa nhìn thoáng, gặp gỡ Thương Lục định chung thân."
Có lẽ vì sửa lời quá buồn cười nên Thịnh Quả Nhi trông thấy anh chủ của mình khẽ nhếch khóe môi.
"Không biết người như Thương Lục sẽ thích kiểu con gái thế nào nhỉ." Cô nàng bắt đầu có hứng thú nhiều chuyện, thấy Kha Dữ không có vẻ khó chịu liền vặn vặn ngón tay, lải nhải, "Vừa đẹp vừa ngầu giống anh ta chăng? Thế thì hơi hổ báo... Hay là loại mềm mại dịu dàng? Hoặc kiểu tiểu thư đoan trang có khí chất?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!