Thang Dã không chỉ giúp anh lau nước mắt, cởi trói tay mà còn không ngừng hôn anh. Ông ta hôn lên tóc, lên trán, lên chóp mũi và hai má như hôn một con thú cưng đáng yêu. Vòng tay ôm Kha Dữ càng lúc càng siết chặt, nụ hôn không ngừng rơi xuống như mưa, liên tục lặp đi lặp lại: "Đừng khóc, ngoan."
Không thể nói là không dịu dàng, cũng không thể nói là không thương tiếc.
Kha Dữ chỉ chảy đúng một hàng nước mắt.
Hàng mi đen như lông vũ ướt đẫm, lúc anh dùng đôi mắt đó lẳng lặng nhìn Thang Dã chăm chú, ông ta cảm giác như trái tim cứng rắn của mình được một bàn tay nắm chặt, một cơn run rẩy điên cuồng trào dâng từ đáy lòng sâu thẳm.
Cơ bắp căng chặt của ông ta run rẩy, lời thì thầm nóng bỏng bật khỏi môi: "Cục cưng đừng sợ, tôi sẽ không để em chết, tôi chỉ dọa em thôi, chỉ dọa thôi..."
Thời khắc Kha Dữ cúi đầu, mọi cảm xúc trong mắt như tiêu biến hoàn toàn.
"Bên tạp chí là anh hủy đúng không."
Thang Dã hôn vành tai anh: "Em không nghe lời, muốn hủy hợp đồng, đó chỉ là một bài học nho nhỏ thôi." Giọng nói mệt mỏi khàn khàn sau cơn cao trào bất tận.
"Tại sao lại để Chung Bình thế chân?"
Cái hôn của Thang Dã tạm dừng trong chớp mắt, ông ta đáp qua loa: "Là Ngang Diệp nhảy vào đúng lúc đấy."
Kha Dữ không vạch trần, chỉ khẽ cong môi, một lúc lâu sau anh mới nói: "Thứ tư tuần sau tôi phải sang phim trường của Ưng Ẩn làm khách mời."
Chuyện bìa tạp chí xem như đã quyết, hai người đang ở trong thời điểm "ngọt ngào" hiếm hoi nên Thang Dã không muốn từ chối anh, đành thỏa hiệp trấn an: "Đến lúc đó lại nói."
"Nếu anh không tin tôi thì cứ để A Châu đi theo." Kha Dữ châm chọc đẩy Thang Dã ra, "Được ngày nào hay ngày đó, sau này chấm dứt hợp đồng rồi thì không còn cơ hội nào đâu."
Sắc mặt Thang Dã trầm xuống: "Em đừng được nước lấn tới."
"Anh lấy gì ngăn cản tôi? Tiền tôi sẽ trả không thiếu một đồng, luật sư cũng tìm xong rồi, muốn hầu tòa tôi cũng hầu luôn." Kha Dữ lùi thêm một bước xoa xoa cổ tay, thản nhiên cúi đầu vừa xắn tay áo sơ mi vừa nói: "Thần Dã là nhà đầu tư lớn thứ hai trong phim của Đường Trác, dù anh không quan tâm đến khoản đầu tư mấy chục triệu đó, nhưng cứ chi ra mà không thu vào, những thương vụ hợp tác liên tiếp gặp bất lợi đối với anh cũng không phải chuyện tốt.
Nếu anh muốn đặt điều tung tin bẩn về tôi, anh cũng biết mà Thang Dã,"
Anh ngước mắt thờ ơ nhìn, tạm dừng một giây mới nói tiếp: "Trước nay tôi không quan tâm đến chuyện làm minh tinh, mọi hào quang danh vọng đều là anh dựng lên cho tôi, bây giờ lấy lại cũng là hợp tình hợp lý. Anh muốn tất cả mọi người sỉ vả tôi, không sao hết, bà tôi không biết chữ, tôi quanh đi quẩn lại chỉ có một mình, anh cảm thấy tôi sẽ quan tâm người ta nói gì về mình sao?"
Thang Dã nheo mắt, thần kinh và cơ bắp còn đắm chìm trong khoái cảm nhưng đầu óc đã lập tức đánh bàn tính.
"Tôi còn hai bộ web drama và một bộ phim truyền hình sắp phát sóng, đều là dự án do Thần Dã đầu tư, mười hai đại ngôn đang ký. Anh muốn nhân lúc tôi hủy hợp đồng tung tin bẩn để tôi đền tiền vi phạm, cũng không sao, tôi có bao nhiêu tiền bao nhiêu tài sản đều lấy ra đền hết, nhưng anh cũng nên chuẩn bị tâm lý mất trắng đi."
Thang Dã cười một tiếng: "Chơi vui không hả cục cưng?"
Kha Dữ đã xắn xong tay áo, nghiêng đầu nhếch môi cười: "Vui chứ."
Thang Dã khom lưng nhặt roi da lên, ánh mắt lạnh băng sâu thẳm: "Lật người lại." Kha Dữ ngoan ngoãn quay lưng, hai cổ tay giao điệp nâng lên đỉnh đầu chờ bị trói lại lần nữa.
Lúc này Thang Dã đã bình tĩnh trở lại. Ông ta sẽ theo thói quen thường ngày, lần lượt dùng từng món đồ lên người Kha Dữ theo trình tự, liên tục k. ích th. ích, tra tấn, giam cầm và làm anh suy yếu.
Như vậy cũng tốt.
Cách đối đãi này... tuy rất tàn nhẫn, đau đớn, nhưng vẫn khống chế được. Trong mấy năm dài đằng đẵng vừa qua, Kha Dữ đã quen đến mức hờ hững đón nhận.
"Tốt nhất là... em đừng để lọt một tiếng nào ra khỏi miệng." Thang Dã thong thả đeo bao tay da nửa ngón vào, hung hăng quất một roi thật mạnh. Tiếng chan chát vang lên sau lưng, Kha Dữ nhíu mày, tiếng rên đau bị nuốt ngược vào trong. "Bà em đang ngủ ngon lắm đấy," Thang Dã thở hồng hộc, lại trở tay quất một roi, "... Nếu để bà ấy nghe được, bà sẽ đau lòng lắm..."
Mồ hôi nhỏ giọt từ tóc mái, huyết sắc trên mặt và trên môi nhanh chóng nhạt dần, tiện đà nhuộm lên hốc mắt. Kha Dữ nghiêm túc nhìn vào đôi mắt tựa như lốc xoáy màu đen của người phụ nữ trên bức tranh treo tường.
Hồi còn nhỏ anh luôn bị say xe.
Trên chiếc xe bus lắc lư giữa tuyến đường quốc lộ liên huyện dài dằng dặc không điểm cuối, bà vẫn nói rằng, "Thao Thao, mỗi lần muốn nôn con cứ nhìn vào một điểm, tập trung nhìn là sẽ không nôn nữa."
Một khi đã nhìn chăm chú vào thứ gì đó, thời gian sẽ trôi qua cực kỳ nhanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!