Chương 46: (Vô Đề)

Tiếng động cơ xe vang lên từ xa tới gần rồi tắt máy ngay dưới sân. Tiếng bước chân nhịp nhàng, theo sau là vài tiếng mở cửa xe. Một tiếng "ông chủ" trầm ổn cất lên, là A Châu đích thân ra đón Thang Dã.

Thang Dã xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón trỏ theo thói quen, đôi mắt lãnh đạm hẹp dài khẽ liếc, A Châu lập tức báo cáo: "Người đang ở lầu hai."

Khuôn mặt không rõ vui buồn hiện ra một nụ cười nhẹ, ông ta nhận tay vịn xe lăn từ chỗ thuộc hạ, cất cao giọng thân mật nói: "Bà ơi, để tôi đưa bà đi gặp Đảo Nhỏ nhé."

Âm thanh bay lên tầng hai dưới bầu trời quang đãng, ông ta ngẩng đầu nhìn một cái rồi đẩy xe lăn vào biệt thự. Thang máy mở cửa, bánh xe lăn nghiền qua nền đá cẩm thạch lặng yên không tiếng động, rẽ qua hành lang tiến vào một căn phòng sinh hoạt bài trí tao nhã. Ánh nắng chiều bao trùm khắp phòng, Kha Dữ ngồi trên sô pha, đang gọt một quả táo chín đỏ căng mọng.

"Bà xem, kia là ai?"

Bà lão ngồi trên xe cố hết sức phân biệt, mơ hồ nói ra hai chữ: "Thao Thao."

Động tác trên tay Kha Dữ hơi dừng, anh buông con dao, hít sâu một hơi rồi lập tức thay vào một nụ cười ngoan ngoãn, đứng dậy ngồi xổm trước mặt bà lão: "Bà ơi."

Miệng bà lão đeo răng giả nhưng vẫn mím lại theo thói quen, lặp lại hai tiếng "Thao Thao", lại không đầu không đuôi nói "Được nha được nha", đôi mắt cười híp. Kha Dữ mím môi, nhét quả táo gọt sạch sẽ vào tay bà. Bà nhận lấy nhưng không biết ăn, chỉ mỉm cười nhìn anh. Vài giây sau, bà lão như mới tỉnh mộng, lẩm bẩm hỏi: "Đây là chỗ nào? A Hoa đâu?"

"Ở nhà." Kha Dữ đáp.

Đảo Đảo nói ở nhà thì không thể sai được, bà lão mơ màng gật đầu. Kha Dữ giúp bà kéo sát cổ áo dệt kim: "Mấy ngày nữa chị A Hoa sẽ trở về."

Bà lão cong đôi mắt, gật đầu tiếp tục nói: "Được nha được nha."

Kha Dữ nắm vạt áo bà im lặng không nói gì. Một lúc lâu sau, anh chậm rãi quỳ xuống gối lên đầu gối bà. Bà lão vuố. t ve mái tóc đen của anh, lòng bàn tay phủ đầy vết chai vì làm việc nặng, quá dày nên gần như hất luôn tóc anh lên. Động tác trên tay rất nhẹ nhàng chậm rãi, ánh mắt dần phiêu xa, giọng nói cũng hạ thấp, chỉ lặp đi lặp lại hai câu "Thao Thao" và "được nha được nha".

Dù có chăm sóc sạch sẽ chu đáo đến đâu, trên người của bà lão vẫn mang mùi vị người già rất nồng lẫn với mùi bột giặt thoang thoảng.

Kha Dữ hít sâu, hốc mắt ẩm ướt chờ chực tuôn trào bị đè nén thật chặt, lúc anh ngẩng đầu lên đã lại mang dáng vẻ thờ ơ của ngày thường.

Thang Dã rất hứng thú đánh giá anh. Ông ta phất phất tay ra lệnh, người làm lập tức tiến lên chuẩn bị đẩy xe đi: "Đưa bà vào trong nghỉ ngơi."

Người làm cẩn thận hỏi: "Dàn xếp ở đâu ạ?"

Thang Dã cười sâu xa, "Đưa vào phòng ngủ phụ tầng hai đi."

Phòng ngủ phụ và phòng ngủ chính chỉ cách nhau một đoạn hành lang không dài, hai cánh cửa đối diện nhau, nếu có chuyện gì sẽ nghe thấy rõ mồn một.

Sắc mặt Kha Dữ biến đổi, còn chưa kịp nói gì thì Thang Dã đã ôm ngang eo anh, nét mặt vẫn nhẹ nhàng nhưng sức lực rất lớn, khiến nửa người trên của Kha Dữ ngả vào trong ngực ông ta, thân thể hai người dán chặt vào nhau.

Bà lão quay đầu lại, khuôn mặt lưu luyến hiện lên vẻ khó hiểu và lo lắng: "Thao Thao..."

Thang Dã ấn đầu Kha Dữ vào cổ mình, nói nhỏ vào tai anh: "Đảo Nhỏ, em biết điều như thế, sao lại để bà nhọc lòng vì mình được?"

Thân thể cứng đờ máy móc thả lỏng lại, cuối cùng Kha Dữ vẫn quay mặt về hướng bà, nở nụ cười trấn an.

Thấy anh ngoan ngoãn, Thang Dã mới gật đầu ra hiệu, người làm lập tức đẩy mạnh bà lão vào trong phòng ngủ phụ đóng cửa lại. Người vừa đi, Kha Dữ lập tức đẩy ông ta ra, thuận thế bị Thang Dã nắm chặt cổ tay, "Gấp cái gì? Lâu rồi không gặp, thế mà em chẳng nhớ nhung gì tôi cả." Sức lực ông ta rất lớn, Kha Dữ bị bóp đau, lỗ tai nghe lời thân mật càng thấy tởm lợm gấp đôi.

"Đêm qua ở Vân Quy vui vẻ quá nhỉ? Có phải thấy tôi dễ tính nên em mới liên tục khiêu chiến sức chịu đựng của tôi đúng không?" Thang Dã thong thả đặt câu hỏi, giữ chặt đầu và vai anh lôi người vào phòng.

Cửa đóng sầm lại, gây ra tiếng động lớn đến nỗi tất cả mọi người dưới lầu đều cả kinh giật mình.

Trời đất quay cuồng, Kha Dữ bị đẩy ngã, eo va phải góc giường nhọn đau đến biến sắc nhưng anh vẫn không phát ra một tiếng nào. Thang Dã nhìn anh từ trên cao, một tay tháo cà vạt trên áo sơ mi: "Chẳng lẽ em cảm thấy... bắt tay được với gã họ Thương là có thể đá bay tôi đi sao?"

Thân thể đổ ập xuống nắm cằm Kha Dữ muốn hôn. Kha Dữ dùng sức né tránh, nhẹ nhàng đáp, "Anh hiểu lầm rồi."

Thang Dã tạm dừng nhưng không buông anh ra, vẫn bóp cằm bắt anh đối diện với mình: "Em biết tại sao căn nhà của em mãi không bán đi được không? Tôi đã thanh toán đặt cọc ở mọi văn phòng môi giới nhà đất rồi. Với cái giá bắt đáy đó, em nghĩ tại sao không ai thèm hỏi tới? Toàn giới giải trí đều biết tôi nhắm đến căn nhà đó, sẽ không ai dám giao dịch với em đâu. Em tưởng có người mua nhà, cho em tiền là em tìm được chúa cứu thế rồi sao? Cục cưng, em ngây thơ đến mức đáng yêu đấy.

Ai cho em tiền, tôi chỉ cần động tay một cái là tra ra rõ ràng. Bộ phim ngắn kia cũng là thằng đó quay, em và nó —— đã ngủ với nhau rồi đúng không."

Ánh mắt Kha Dữ lạnh băng: "Anh cho rằng ai cũng bi. ến th. ái giống anh à."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!