Chương 44: (Vô Đề)

Thời điểm anh tỉnh giấc, bên ngoài còn chưa hoàn toàn sáng hẳn.

Kha Dữ đẩy cửa sổ, cơn gió ngoài biển thổi vào ẩm ướt lạnh băng, phảng phất như mang theo cả trọng lượng. Trong tầm mắt đâu đâu cũng là sương mù dày đặc, màn sương xanh che phủ từ bờ cát lên tận triền núi, che khuất luôn dãy cáp treo còn chưa hoạt động.

Trên con đường mòn phía xa có một bóng người cao lớn chạy với tốc độ ổn định, trên người mặc trang phục vận động, cổ quàng một chiếc khăn lông. Độ dốc của đường núi không thấp nhưng hắn có vẻ không tốn chút sức nào. Đến một khúc quanh thì bóng cây che quá kín, không thấy người đâu nữa, Kha Dữ kéo màn, quay về giường ngủ tiếp.

Lần tỉnh lại tiếp theo anh nghe thấy tiếng nước và tiếng nói chuyện ở bên ngoài phòng. Gió thổi vào phòng đã thay đổi, được ánh nắng ban mai phủ lên nên khô ráo và ấm áp hơn hẳn. Tấm rèm trắng hơi đung đưa, Kha Dữ nhìn chằm chằm vào nó một lát, lỗ tai phân biệt được đó là tiếng Thương Minh Bảo đang bơi lội, còn có cả tiếng lanh canh của đồ sứ chạm vào nhau, hẳn là chú Minh đang chuẩn bị bữa sáng.

Anh tắm dưới vòi nước nóng cho tỉnh táo, bàn tay cọ qua tấm gương ngập hơi nước để lộ khuôn mặt tái nhợt, trong đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng là tơ máu nhàn nhạt. Anh thay quần áo bước ra, bên ngoài có người hầu chờ sẵn: "Chào buổi sáng, cậu Kha."

Người làm dẫn anh đến bên cạnh bể bơi.

Bữa sáng quả nhiên đã sắp sẵn, Thương Minh Bảo đang nằm phơi nắng trên ghế dài. Nghe thấy tiếng chân, thiếu nữ bật cười, không cần tháo kính râm đã lên tiếng: "Anh Đảo Nhỏ đúng không?"

Chú Minh kéo ghế dựa cho anh, Kha Dữ nói nhỏ tiếng cảm ơn rồi cười đáp lời Thương Minh Bảo: "Chào buổi sáng. Làm sao em biết?"

"Buổi sáng tốt lành. Tiếng bước chân của anh em và của anh không giống nhau, thời gian này anh ấy cũng không xuất hiện ở đây đâu."

"Thế cậu ấy ở đâu?"

"Trong phòng làm việc." Thương Minh Bảo đổi thành tư thế nằm sấp, ngón tay ngoắc kính râm, đuôi mắt nhướn lên nhìn Kha Dữ: "Tiêu rồi, em có phải fan đầu tiên trên thế giới được mục kích dáng vẻ anh mới ngủ dậy không?"

Kha Dữ uống một ngụm cà phê: "Xấu lắm à?"

"Không có, anh Đảo Nhỏ, anh làm em muốn yêu đương quá."

Kha Dữ sặc một ngụm, ... Anh em nhà này thật là...

"Anh không biết đâu, chỉ cần anh ngồi yên ở đó phơi nắng uống cà phê thôi là em đã muốn nhào ngay vào ngực anh làm nũng rồi," Thương Minh Bảo bắt tréo hai cẳng chân mảnh khảnh, "Ngồi lên đùi anh, hai tay vòng qua cổ anh, chào một tiếng 'bonjour'."

Hai tiếng "bonjour" được phát âm rất tinh tế, Kha Dữ cắt một miếng bánh kếp rưới siro lá phong, khen ngợi: "Em biết nói tiếng Pháp à?"

"Một chút thôi, Thương Lục biết nói đấy, lần sau bảo anh ý nói cho mà nghe."

"Tiếng phổ thông của hai người cũng rất chuẩn."

"Ba em nói nhất định phải học giỏi tiếng Trung, cái này thì em giỏi hơn Thương Lục nhớ, nghe nói hồi nhỏ anh ấy bị đánh dữ lắm." Thương Minh Bảo cười hì hì quan sát anh, "Anh Đảo nhỏ, em nói mấy chuyện này anh cũng không thấy ngượng gì nhỉ."

Bề ngoài Kha Dữ vẫn bình thản, trong lòng thầm nghĩ trình độ này còn kém xa anh trai em nhiều.

Hai người nói chuyện được một lúc thì chú Minh nói phải đi gọi Thương Lục. Kha Dữ muốn cản, chú Minh khẽ cười đáp: "Là cậu ấy dặn tôi."

Trong vòng hai ba phút mà dao nĩa trong tay Kha Dữ hết nắm chặt rồi buông ra, buông xong lại nắm chặt. Tiếng bước chân vang lên trên hành lang, anh hít sâu một cái, thân thể quay về trạng thái thả lỏng, sắc mặt bình thản cắt một trái dâu tây. Tiếng bước chân di chuyển ra ban công, anh mới lơ đãng ngước mắt, "Buổi sáng tốt lành."

Thương Lục nhìn thẳng vào anh, bước chân hơi dừng một chút, sau đó tùy ý kéo ghế dựa ngồi xuống: "Bonjour."

Thương Minh Bảo cười thành tiếng: "Anh, trông anh như con công ý."

Thương Lục gác tay lên lưng ghế, lười biếng nói: "Câm miệng." Hắn chuyển sang Kha Dữ, "Thầy Kha, tối hôm qua ngủ thế nào?"

Bánh kếp vừa đưa vào miệng, Kha Dã nhai nuốt xong, lịch sự đáp: "Ngon lắm."

Thương Lục ra hiệu bằng ánh mắt cho chú Minh một cái, người làm trong nhà lập tức lui sạch sẽ, chỉ để lại một mình em út nằm trên ghế tắm nắng. Mặt nước gợn sóng nhấp nhô phát ra tiếng rào rạt rất nhỏ, Thương Lục dùng âm lượng chỉ hai người nghe thấy, nói với anh: "Xem ra chỉ có một mình tôi mất ngủ."

Hắn không cố tình đè thấp giọng, ngữ điệu cũng rất bình thường. Tay hắn cầm tách cà phê uống một ngụm, ánh mắt nhìn ra biển, nghe qua chỉ như một cuộc tán gẫu thân mật buổi sáng. Kha Dữ vờ vịt hỏi: "Làm gì mà mất ngủ?"

Thương Lục nghiêng đầu, "Tối hôm qua là nụ hôn đầu tiên của tôi."

Sức lực trong tay biến mất, dao nĩa phát ra tiếng chà xát lên mặt đĩa rất khó nghe. Động tác trên tay Kha Dữ dừng lại, chỉ nháy mắt sau anh bật cười: "Đừng ăn vạ nữa đi, hôn một cái lên mặt cũng gọi là hôn à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!