*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặt Kha Dữ không biểu cảm, ánh mắt lạnh lùng: "Chấp."
"Anh muốn chấp thế nào?" Thương Lục buông tay nhưng lòng bàn tay vẫn dừng bên nách tai anh, tay còn lại chống lên lưng sô pha, rất thiện ý nghĩ giúp anh phương án trả thù, "... Hôn bù lại?"
Ánh mắt hắn đầy vẻ hài hước, nhưng bên dưới còn đè nặng một tầng xâm lược bí ẩn, chất giọng bị cảm xúc khó nói nhuộm thành trầm khàn. Trông thấy yết hầu Kha Dữ liên tục nhấp nhô, Thương Lục nói rất hào hiệp: "Nếu anh muốn trả thù kiểu đó, tôi cũng không ngại đâu."
Tốc độ nói càng chậm, lực hấp dẫn càng tăng gấp đôi, Kha Dữ rất ý thức về điều này. Anh vẫn dựa sát vào ghế sô pha, dưới tình huống muốn tránh cũng không tránh được, anh trở nên không còn hoảng loạn nữa, ánh mắt rời khỏi đôi con ngươi đầy ý vị sâu xa của Thương Lục, lưu luyến bên gáy rồi dừng lại ngay dưới trái cổ hắn.
Ánh mắt còn mềm mại hơn đụng chạm trực tiếp, quả thực như đang vu. ốt ve.
Thương Lục không khỏi hít sâu, nuốt một cái dưới ánh nhìn chăm chú của anh: "Kha Dữ, anh quả thực rất am hiểu cách lạt mềm buộc chặt."
Kha Dữ mím một bên môi theo biên độ rất nhỏ, ngữ khí thờ ơ: "Vậy sao, hình như tôi chưa làm gì cả mà."
Căn phòng yên tĩnh mất mấy giây, Thương Lục khẽ cười một tiếng, bầu không khí ướt át nháy mắt bốc hơi bằng sạch. Hắn lùi người trở về tựa như con dã thú từ bỏ cuộc săn, lẳng lặng ẩn nấp vào lãnh địa tối tăm của mình.
"Anh hoảng lên trông đáng yêu hơn." Vẫn là ngữ điệu bất cần nhưng nghe không quá vui vẻ, hắn chuyển đề tài, chủ động hỏi về kịch bản: "Thế nào? Câu chuyện có hay không?"
Thật ra chỉ mới đọc lướt qua một lần, vậy mà thời gian vẫn trôi nhanh như gió. Kha Dữ ngầm phối hợp với hắn đẩy đoạn đối thoại vừa rồi qua một bên, gật đầu: "Hay."
Là câu chuyện về một tay môi giới sòng bạc chuyên đi ngang về tắt, di chuyển không ngừng giữa đại lục và các sòng bài Ma Cao.
"Nếu là phim về đề tài cờ bạc, điện ảnh những năm 90 đã đạt đến đỉnh cao rồi."
"Cho nên đây không phải một bộ phim thuần thương mại."
Kha Dữ bật cười, "Đúng thế."
Thay vì nói là phim thương mại, nên nói đây là một bộ phim thể loại chính kịch, tội phạm và nhân văn. Cốt truyện chính đủ rõ ràng, các tình tiết xung quanh và khúc chiết tình cảm vẫn đầy đặn trọn vẹn, cảnh phim về sòng bạc tuy chỉ mới viết trên giấy nhưng cũng đủ tưởng tượng ra nhịp điệu nghẹt thở, nếu quay cảnh thật, đảm bảo độ mãn nhãn sẽ không thua gì phim thương mại.
Kịch bản chính là nền tảng, hiện giờ cái nền tảng này đã được xây vững chắc, những thứ khác dù có sụp đến đâu thì cũng không ảnh hưởng mấy đến toàn cục —— huống chi từ quay phim đến biên tập đến phối nhạc, có chỗ nào là Thương Lục không có tiêu chuẩn thẩm mỹ hàng đầu? Nếu nói thứ duy nhất chưa chắc chắn ở dự án này thì... có lẽ là diễn viên được chọn làm nam chính.
Đầu ngón tay vô thức kéo góc giấy, ngữ khí Kha Dữ không quá chắc chắn: "Cậu thật sự muốn để tôi diễn à?"
"Viết đến nửa sau, trước mắt tôi toàn là hình ảnh của anh."
Kha Dữ cạn lời: "... Nói chuyện cho đàng hoàng, đừng giở thói lưu manh."
Thương Lục sống hai mươi tư năm hào hoa lịch thiệp, lần đầu tiên bị người ta mắng lưu manh cũng không phản bác, ngược lại còn kiên nhẫn giải thích: "Thời điểm quen biết anh thì vừa vặn viết đến một phần ba cuối cùng, mỗi khi cầm bút lên tôi lại bất giác nhớ tới anh. Anh xem, là tại anh quá bá đạo."
"Nhân vật này không có điểm gì chung với tôi cả." Kha Dữ chần chừ. Trong lúc casting, đôi khi thứ được ưu tiên nhất không phải là kỹ thuật diễn cao siêu hay diễn viên được mến mộ thế nào, mà là độ phù hợp với nhân vật. Một gã du côn du đãng chuyên lách luật như thế này, nếu đi thử vai ở những phim trường bình thường, hơn một nửa đạo diễn sẽ nói anh khuyết thiếu sự nhanh nhạy và xảo trá giang hồ mà vai diễn yêu cầu.
Anh lăn lộn bảy năm trong giới phim ảnh nội địa, dự án phim ở cấp bậc nào cũng từng kinh qua nên không thiếu kinh nghiệm, dự án nào tốt, dự án nào triển vọng hay rủi ro ở chỗ nào, nguy hiểm ra sao, chỉ cần liếc qua một cái là hiểu rõ. Nếu bộ phim của Thương Lục không gặp vấn đề về vốn đầu tư, nó có thể gặt hái về một lần ba thứ doanh thu, giải thưởng lẫn độ truyền miệng.
"Tôi khuyên cậu nên xây dựng một ê kíp casting chuyên nghiệp, công khai tuyển diễn viên đi, có khi sẽ chọn được người thích hợp hơn ——"
Tập kịch bản kêu bộp một tiếng, Thương Lục chíu mày tập trung, nhanh chóng chỉ vào một đoạn: "Anh xem đoạn yến hội này đi."
Kha Dữ cẩn thận nghiền ngẫm lần nữa, "Như thế nào?"
"Nhân vật này chắc chắn phải có tướng mạo và khí chất xuất chúng." Thương Lục nói rõ ràng, "Nếu tôi không quen biết anh thì đã không bố trí cảnh quay như thế này rồi, toàn bộ lời thoại, cảnh quay, thiết kế ánh sáng đều sẽ mang hình thái khác. Tôi biết, nhân vật này có rất nhiều tầng nhân cách, chuyển biến rất nhanh nhưng tinh tế, đúng là khó khăn, nhưng cũng là một cơ hội thử thách để anh mở rộng cơ hội diễn xuất."
Kha Dữ chống cằm, lòng bàn tay tự nhiên che môi chỉ để lộ đôi mắt mang cười: "Cậu định kiêm nhiệm luôn công việc quản lý cho tôi đấy à?"
"Anh nhắc tôi mới nhớ, đúng là tôi muốn tìm thời gian gặp quản lý của anh đấy." Thương Lục dừng một chút, sau đó tiếp tục nói, "Nghe nói công ty rất coi trọng anh, tôi muốn mời anh quay phim chắc cũng phải gặp mặt ông chủ của anh nhỉ?"
Hắn quan sát phản ứng của Kha Dữ, đôi mắt anh chỉ hơi nheo lại, nhẹ nhàng ừ một tiếng, "Có lẽ thế."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!