*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kha Dữ giật mình, lập tức phản bác: "Có cái rắm ý, tôi ghen tuông bao giờ?"
Thương Lục vẫn ngồi không suy chuyển, hai ngón tay lười biếng khép lại ngoắc ngoắc anh mấy cái. Kha Dữ cúi người, phía xa là tiếng sóng biển mơ hồ, gần đó là tiếng nước rào rạt, anh nhìn thấy Thương Lục cong môi: "Anh Đảo Nhỏ, tôi có bảo đó là anh đâu?"
Thương Minh Bảo chống mép bể leo lên bờ: "Hai người thì thầm cái gì mà nhiều thế."
Thương Lục liếc Kha Dữ một cái: "Không có gì, đang mời anh ấy làm diễn viên chính thôi." Nói rồi hắn kéo khăn tắm ném cho cô nhỏ: "Lau khô người, mặc quần áo vào."
Thương Minh Bảo lau tóc: "Thế thì em phải tới thăm ban." Cô nàng bắt đầu phát huy trí tưởng tượng: "Em và anh Đảo Nhỏ ở cùng một khách sạn, bị paparazzi chụp được, hôm sau blogger lập tức lên bài: "Tin chấn động! Kha Dữ và một thiếu nữ cùng nhau đi vào khách sạn, úp úp mở mở tiết lộ về tình yêu trong bóng tối."
"
Thương Lục chặn họng: "Bộ phim tiếp theo quay ở Ma Cao, em ở đó được một ngày anh lập tức mua cho mười đôi giày đấy."
Quả nhiên mặt Thương Minh Bảo xìu xuống: "Chán chết."
Cô nàng đã chơi ở Hồng Kông và Ma Cao muốn hết cái thanh xuân rồi, nếu không phải sợ ba mẹ ở Hồng Kông thương nhớ, Thương Minh Bảo chỉ ước được ở lại Ninh Thị luôn cho thỏa.
Đây là lần đầu tiên Thương Lục nhắc đến phim điện ảnh, Kha Dữ lập tức vứt hết mấy chuyện tình cảm rối ren ra sau đầu, "Quay ở Ma Cao? Phim thương mại à? Đề tài gì thế?"
"Ăn cơm trước đã, ăn xong sẽ cho anh xem kịch bản."
Kha Dữ càng ngạc nhiên hơn: "Cậu viết xong kịch bản rồi?"
Thật sự không thể tưởng tượng nổi hiệu suất và số giờ làm việc của Thương Lục. nhưng từ kinh nghiệm sống chung ở làng đô thị, anh biết hắn là người chỉ cần có cảm hứng là có thể làm ngày làm đêm.
"Mới là bản sơ thảo thôi, đúng lúc anh xem xong có thể đề đạt thêm ý kiến."
Chú Minh thông báo khoảng một tiếng nữa là có thể dùng bữa, hỏi hắn muốn ăn trong nhà ăn hay dùng bên ngoài, nếu là bên ngoài thì muốn ngồi ở ban công tầng một hay vườn hoa sân thượng. Thương Lục trưng cầu ý Kha Dữ, Thương Minh Bảo vội vã cướp lời, hai mắt chớp chớp như con quỷ nhỏ: "Vườn hoa, vườn hoa đi, anh Đảo Nhỏ, vườn hoa cho lãng mạn."
Kha Dữ buồn cười: "Bữa cơm ba người cần gì ——"
"Em không ăn ở nhà đâu," Thương Minh Bảo cắn môi dưới, nở nụ cười sáng rỡ, "Bạn em tổ chức sinh nhật, em sắp đi party rồi."
Thương Lục đẩy cái đầu ướt nhẹp của cô: "Còn không mau cút đi tắm đi."
Trái tim vừa hạ cánh không bao lâu đã bị kéo cao trở lại, câu "phòng ăn trong nhà" chưa ra khỏi miệng, Thương Lục đã nhanh nhẹn sắp xếp: "Trên vườn hoa."
Chú Minh mỉm cười sâu xa gật đầu, đoạn quay xuống tiếp tục chia việc cho người làm.
Thương Lục hào hiệp kéo vai Kha Dữ: "Qua bên này đi." Sau khi nhờ dì Tần pha trà, hắn lại hỏi Kha Dữ: "Tôi có xem phỏng vấn, trước khi nhận bộ "Rơi xuống", Đường Trác từng ngồi nói chuyện với anh suốt mười tiếng đồng hồ?"
"Ừ, ngồi từ chiều đến khi quán cà phê đóng cửa." Kha Dữ nhớ lại cũng đủ nhức đầu, Đường Trác nói vừa nhiều vừa nhanh, tính tình lại thành thật, anh phải cố hết sức chăm chú lắng nghe để ứng đối kịp thời. Đến tối trở về, nằm xuống ngủ cũng mơ thấy cái miệng đầy râu lún phún của anh ta không ngừng mở ra khép vào.
"Vậy hôm nay tôi cũng phải nói chuyện với anh đủ mười tiếng mới được." Thương Lục mời anh ngồi xuống sô pha, "Thầy Kha, cùng là đạo diễn mới vào nghề, anh không thể phân biệt đối xử đâu đấy."
Kha Dữ: "..." Giữa chân mày lộ ra vẻ bất đắc dĩ và bực bội nhàn nhạt, nhưng trong mắt Thương Lục, chúng đều biến thành kiểu giận dỗi rất đáng yêu. "Tuổi không lớn mà biết gài nhau ghê thật."
Thương Lục khẽ cười một tiếng, gõ gõ xuống bàn hai cái để dì Tần châm trà, sau đó tự mình đẩy đến trước mặt Kha Dữ, "Tối nay ở lại đây đi."
Tiếng pha trà thành thật dừng lại trong một cái chớp mắt, nhưng dì Tần vốn là người được huấn luyện bài bản nên vẫn giữ đường nhìn thẳng tắp. Kha Dữ lại kinh ngạc ngẩng đầu, trong lòng còn tưởng mình vừa nghe nhầm: "Cậu nói gì cơ?"
"Tôi nói tối nay anh ở lại đây, ăn cơm xong tôi cùng anh đọc kịch bản —— Ngày mai anh có công việc ở đâu? Để tôi kêu tài xế chuẩn bị trước."
"Thương Lục, cậu ——" Kha Dữ dừng lại, rất muốn nói "không thể làm thế", Thương Lục thì không hề né tránh mà nói ngay trước mặt dì Tần: "Tôi muốn làm như thế đấy."
Ấm trà sứ mạ vàng nhẹ nhàng đặt xuống khay, dì Tần chắp hai tay cúi đầu một cái, Thương Lục lười biếng phất phất tay để người lui đi, lúc này mới tiếp tục nói: "Từ buổi tối hôm ở Lệ Giang đến giờ đã được một tuần, tôi không biết anh suy nghĩ những gì, nhưng tôi có nhận thức đầy đủ rồi, không thể chiều theo ý anh. Không thể vì anh nói bình tĩnh mà phải bình tĩnh, không thể vì anh nói giữ khoảng cách mà giữ khoảng cách thật, anh chạy trốn quá nhanh, quá kỹ, cho nên," Hắn cong môi, "Đừng trách tôi ra tay mạnh bạo."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!