Chương 4: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này đang là ba giờ chiều, bàn tiệc đã sớm tàn, một hàng khách khứa tai to mặt lớn dời bước sang phòng khách uống trà. Thời điểm Kha Dữ đến nơi, bọn họ vừa uống đến tuần trà thứ hai. Hương trà quanh quẩn bốn phía đình viện kiểu Trung Quốc trống trải, bên ngoài chim hót líu lo, một cây cầu nhỏ kiểu Giang Nam nhẹ nhàng bắc qua dòng suối nhỏ, hai bên thấp thoáng lá phong đỏ thẫm và lá trúc xanh tươi.

Nhân viên phục vụ dẫn đường gạt hoa gạt lá, đi dọc hành lang rồi vòng qua một tấm bình phong, Mạch An Ngôn theo sau Kha Dữ. Bọn họ yên lặng cởi giày đi chân trần trên sàn nhà, giây lát đó chỉ nghe được tiếng mọi người uống trà tán gẫu mỗi lúc một gần.

"Thưa thầy ạ." Kha Dữ cúi người chào hỏi Lịch Sơn.

Năm nay Lịch Sơn đã bước qua tuổi sáu mươi nhưng trên đầu không có một sợi tóc bạc, tướng mạo đoan chính, ánh mắt sắc bén, nét mặt uy nghiêm vẫn mang theo cười, lúc cười vẫn thấy uy nghiêm. Ông ta đã duy trì thói quen một ngày uống tám cốc cà phê được hai mươi năm, mỗi ngày thức dậy làm việc từ bốn giờ sáng bởi vì cho rằng đó là thời điểm mang lại nhiều cảm hứng nhất.

Thế nhưng dù ông ta lãng phí sức khỏe mình nhiều đến thế thì tinh thần vẫn quắc thước, thoạt nhìn chỉ mới khoảng năm mươi tuổi mà thôi.

"Đảo Nhỏ đến rồi à," Lật Sơn gật đầu, "Ngồi đi."

Kha Dữ ngồi xếp bằng lên tấm đệm hương bồ bên cạnh, nghệ nhân pha trà khom lưng gật đầu một cái, bắt đầu dùng cây kẹp trúc gắp cho anh một cái chén sứ đã rửa sạch.

Trên bàn trà có tổng cộng tám người, ngoại trừ Lịch Sơn và biên kịch hợp tác lâu ngày Thẩm Linh, Kha Dữ không quen mặt nhà tư bản nào cả, Lịch Sơn phải lần lượt giới thiệu từng người một cho anh.

Tên tuổi của mấy nhà sản xuất phim này quả thực như sấm bên tai.

Đến đây anh đã biết lý do tại sao Mạch An Ngôn phải dùng ngữ khí khẩn cầu lôi kéo mình tới cho bằng được —— Hiện trường chỉ có duy nhất một diễn viên là anh.

"Nghe An Ngôn nói cậu đang đi trải nghiệm thực tế hả?"

"Chỉ làm quen hoàn cảnh một chút thôi ạ." Kha Dữ khiêm tốn trả lời.

Lật Sơn lập tức cười khen: "Tôi đã nói Đảo Nhỏ nghiêm túc với nghiệp biểu diễn mà, rất chịu khó, thế mà các anh không tin. Đức tính này bây giờ ít thấy ở diễn viên trẻ lắm."

Mạch An Ngôn lập tức hùa theo: "Ôi chao thầy Lịch vừa chọc trúng vào tim tôi đấy ạ! Trải nghiệm thực tế một tháng vào đoàn ba tháng, đẩy sạch công việc thương mại cuối năm đi, thầy nói xem tôi có đau lòng đến chết không?"

Lời than vãn của anh ta làm cả bàn cười ồ.

Nghệ nhân bưng ấm trà rót cho từng người một. Thẩm Linh nâng chén lên uống một ngụm, cất tiếng an ủi: "Tôi xem qua kịch bản của Đường Trác rồi, đáng chờ mong đấy."

Mạch An Ngôn giả vờ sực nhớ vỗ đùi, "Đúng rồi! Đạo diễn Đường là học trò của thầy mà nhỉ —— Thầy Thẩm nói xem, Đảo Nhỏ nhà chúng tôi nhận được vai diễn bên này có phải do thầy khen trước mấy câu không thế?"

Mạch An Ngôn có mặt ở đây, Kha Dữ có thể ngồi yên cả buổi không cần mở miệng.

"Nói thế tức là cậu không rảnh rỗi tham gia dự án tiếp theo của tôi?" Lịch Sơn vỗ vỗ bàn tay Kha Dữ đang đặt trên đùi, thuận thế nắm lấy.

Hai mắt nghệ nhân pha trà vẫn nhìn thẳng, Thẩm Linh nghiêng đầu nhìn con chim sơn ca ngoài vườn, những người còn lại đều mang ánh mắt hiểu ngầm không cần nói.

Mạch An Ngôn ho khan một tiếng: "Sao thầy Lịch lại nói thế được!" Còn định trêu chọc mấy câu, giọng nói thanh lãnh của Kha Dữ đã vang lên: "Thầy nói đùa rồi."

Giọng anh luôn mang cảm giác như đã trải qua xử lý lọc âm, rất đặc biệt, dù tuổi sắp bước qua ba mươi nhưng vẫn mang cảm giác thiếu niên, ngữ khí có đạm nhạt đến đâu cũng không hề khiến người đối diện cảm thấy bị xúc phạm.

Lịch Sơn thu tay, ánh mắt cũng mềm mại đi: "Đây là một bộ phim võ hiệp dự định quay ở Tân Cương, Tây Bắc và Tây Tạng. Tôi muốn cậu diễn nam số 2, chịu khổ nổi không?"

Lời vừa dứt, Mạch An Ngôn đột nhiên ngồi thẳng dậy, đến Kha Dữ cũng phải kinh ngạc ngước mắt.

"Có rất nhiều cảnh hành động phải đu dây cáp, tôi sẽ không sử dụng phông xanh mà quay thật hết, trừ phi là cảnh nguy hiểm cần đến vận động viên chuyên nghiệp, còn lại tôi tuyệt đối không cho dùng đóng thế." Nói xong câu này, ông ta ẩn ý dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nếu không phải kiểu diễn viên chịu được cực nhọc như cậu, tôi không dám cho vào đoàn đâu."

Câu này vừa nói cho Kha Dữ nghe, cũng là nói cho đám nhà sản xuất phim bên kia nghe. Không khí trong phòng quả nhiên im bặt, Thẩm Linh chỉ cười không nói, ánh mắt lướt qua từng nhà tư bản trên bàn rồi quay sang Kha Dữ: "Đảo Nhỏ, vai diễn viết ra là đo ni đóng giày cho cậu, lần này cậu vào vai thiên tài võ học không xuất thế đấy."

Lịch Sơn gật gù đồng tình, hai tay nâng lên làm động tác vặn ống kính: "Vai của cậu được quyết định sớm nhất. Tôi suy nghĩ xong rồi, khung cảnh quay dưới chân ngọn núi tuyết xinh đẹp, vạn ngựa hí vang, thiếu niên thiên tài từ trên trời giáng xuống điểm nhẹ mũi chân trên lưng ngựa, toàn thân tựa như một phiến lá cây phiêu phiêu rơi xuống rồi lại bay lên ——"

Thẩm Linh bật cười giữ ông ta lại: "Thôi, thôi nào."

Dự án vẫn đang trong giai đoạn khởi thảo, kịch bản còn chưa được mài giũa xong, Thẩm Linh không muốn tiết lộ quá nhiều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!